Hồi Linh - Ký Ức Đêm Xuân - Chương 25: Kết
Cập nhật lúc: 2024-07-21 20:13:25
Lượt xem: 3,264
43
Tôi tỉnh dậy trước bàn thờ Phật, trong tay là nén hương vãng sinh đã cháy hết, ánh nắng chiếu từ cửa sổ đang mở tràn vào phòng, rực rỡ như mùa xuân đã đến.
Tôi không biết đêm qua là mơ hay thực, nhưng thực ra cũng không quan trọng lắm.
Tôi viết một lá thư, cùng với USB bỏ vào phong bì, gửi cho cảnh sát Trần.
Trần Diệc Nhất lo lắng Triệu Hiệt sẽ làm gì đó với tôi, nên chúng tôi đã hẹn gặp tại một quán trà ở trung tâm thành phố. Khi tôi đến nơi, Triệu Hiệt đã chờ sẵn. Sau lưng là khung cảnh lộng lẫy của thành phố A vào ban đêm, ông ta ngồi trên chiếc ghế vàng như một vị thần.
Tấm rèm châu được vén lên, tôi bước vào phòng riêng, Triệu Hiệt chỉ tay về phía tôi nhìn một lúc, cố ý làm ra vẻ không chắc chắn hỏi: “Trình Lạc? Không đúng, tôi nhớ Trình Lạc không trông như thế này.” Ông ta cười.
“Tôi tất nhiên không phải Trình Lạc, Trình Lạc của mười lăm năm trước đã bị thiêu thành tro trong trận hỏa hoạn đó rồi.”
Tôi đặt chuông chiêu hồn lên bàn, hai tay chống bàn, ngẩng đầu nhìn ông ta, từng chữ từng câu nói: “Chúc mừng ông, đã tốn biết bao công sức, cuối cùng vẫn trở thành một người bình thường.”
Triệu Hiệt nhìn tôi sững sờ một lúc, rồi đột nhiên bật cười lớn, cười đến mức bộ ấm trà trên bàn cũng bắt đầu rung lên tạo ra tiếng va chạm nhẹ.
“Tôi không phải người bình thường.” Ông ta phản bác, tiện tay chỉ ra ngoài cửa sổ về tòa nhà cao chọc trời ở trung tâm thành phố, “Thấy không? Đó là của tôi.”
“Nhưng sắp không còn là của ông nữa rồi.” Tôi đứng thẳng dậy, kéo ghế ngồi xuống, “Ông chắc đã biết rồi, Chung Ngôn luôn điều tra ông.”
“Thì sao, nó sắp rời khỏi thế giới tươi đẹp này rồi.”
“Cậu ấy c.h.ế.t thì ông sẽ an toàn à?” Tôi ném một chiếc USB lên bàn, “Trong này có đủ bằng chứng để ông dành cả phần đời còn lại trong tù.”
Triệu Hiệt định đưa tay lấy USB, tôi búng tay một cái, USB lập tức biến mất trên bàn. Ông ta ngẩng lên nhìn tôi, mắt lộ vẻ tức giận: “USB đã bị tôi hủy rồi, cô lấy nó từ đâu?”
“Cái đó ông không cần biết.” Tôi nhìn ra tòa nhà không xa, “Chia một nửa tòa nhà đó cho tôi, tôi không chỉ có thể giúp ông xóa mọi bằng chứng tội phạm, mà còn có thể khiến ông trở thành thần.”
Giọng nói ông ta đầy hoài nghi: “Cô?”
Tôi không nói thêm, giơ tay lắc chuông chiêu hồn, có người phục vụ mang ấm trà từ sau rèm bước vào.
Tôi lại lắc chuông, người phục vụ đặt ấm trà xuống, bước ra cửa sổ, nhảy xuống.
Triệu Hiệt kinh ngạc đứng bật dậy khỏi ghế.
“Có thể tùy ý kiểm soát sự sống c.h.ế.t của con người, không phải thần sao?”
Tôi thu lại chuông chiêu hồn, lắc mạnh lần nữa, lần này trong phòng hiện ra hơn ba mươi quỷ hồn rơi huyết lệ, đứng đầy căn phòng.
“Họ đều là những người từng c.h.ế.t vì ông, ông còn nhớ dáng vẻ trước khi họ c.h.ế.t không?”
Khi chuông của tôi vang lên, những linh hồn đưa bàn tay đầy m.á.u đến gần Triệu Hiệt, ông ta lùi lại liên tục cho đến khi đụng vào tường.
Tôi lắc chuông chiêu hồn, những thứ đó lập tức biến mất.
Tôi tiếp tục hỏi: “Trong số hai mươi học sinh năm 1995, có một cô gái tên là An Hy, là người yêu của ông đúng không? Muốn gặp cô ấy không?”
Không để ông ta trả lời, tôi đã lắc chuông, một cô gái mặc đồng phục trường Trung học Lê Hoa bước ra từ sau rèm.
“An Hy...” Triệu Hiệt nhận ra cô ấy, trước khi ông ta chạy đến, tôi đã lắc chuông làm cô ấy biến mất.
Triệu Hiệt tiến lên giật lấy chuông chiêu hồn từ tay tôi, điên cuồng lắc tới lắc lui.
Tôi tiếp tục kích động ông ta: “Tôi đã nói rồi, tôi không phải Trình Lạc, tôi là thần, có thể điều khiển sự sống c.h.ế.t của người sống, cũng có thể làm người c.h.ế.t sống lại.”
Triệu Hiệt ném chuông đi, bóp cổ tôi, mắt đỏ ngầu hỏi: “Nói mau! Làm sao để trở thành thần? Nói mau! Tôi muốn gặp An Hy!”
“Ngày mai... buổi hòa nhạc của Nele... đứng trên sân khấu cao nhất... có tình yêu của tất cả fan hâm mộ... tôi có thể giúp ông... trở thành... thần.”
Triệu Hiệt buông tôi ra, ông ta cầm khăn lau tay, ra lệnh cho người đưa tôi đi, ngày mai giúp ông ta hoàn thành nghi lễ trở thành thần.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Ngồi trong xe do Triệu Hiệt sắp xếp, cuối cùng tôi cũng thở phào nhẹ nhõm, thực ra những gì hôm nay ông ta thấy đều không phải thật, là ảo ảnh, bao gồm cả người phục vụ nhảy lầu, cũng chỉ là người giấy tôi cắt ra.
44
Buổi hòa nhạc diễn ra đúng giờ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/hoi-linh-ky-uc-dem-xuan/chuong-25-ket.html.]
Dù thời gian từ khi công bố buổi diễn đến khi diễn ra chưa đến 72 giờ, nhưng người hâm mộ từ khắp nơi trên thế giới đã ngồi kín sân vận động có sức chứa hàng vạn người.
Triệu Hiệt đưa tôi vào hậu trường, cách một bức tường là phòng trang điểm của Nele, tôi có thể nghe thấy bên trong đã bận rộn như một tổ ong. Triệu Hiệt cố tình sắp xếp tôi ở đây, ông ta vẫn còn chút nghi ngờ, tôi cố tình tỏ ra không quan tâm, thản nhiên lướt điện thoại xem giá nhà ở tòa nhà VIBE.
Hiện tại chỉ còn chưa đầy mười tiếng nữa là Chung Ngôn sẽ rời khỏi thế giới này.
Tôi không thể ngăn cản sự ra đi của cậu ấy, điều duy nhất tôi có thể làm là cho cậu ấy một kết thúc tốt đẹp.
Tôi nói với Triệu Hiệt rằng, khi Nele biểu diễn bài "Seraph", chỉ cần ông ta đứng ở vị trí thứ tư trên sân khấu treo, tôi sẽ lợi dụng tình yêu của người hâm mộ để biến ông ta thành một vị thần bất tử.
Seraph, thiên sứ sáu cánh, chính là cái kết tôi đã chọn cho ông ta.
Để ông ta không ngần ngại bước lên, tôi đã buộc sẵn một hình nộm mặc đồng phục của An Hy trên đó, nói với ông ta rằng nếu tình yêu của người hâm mộ tại hiện trường đủ mạnh, có thể cả An Hy cũng sẽ trở lại.
Đồng hồ đến tám giờ tối, phần dạo đầu của "Seraph" từ từ vang lên trên không gian của sân vận động, bốn sân khấu treo từ trên cao hạ xuống, tay trống Trịnh Chi Dao, tay guitar Lý Tuyên, ca sĩ chính Chung Ngôn, và người thứ tư – Triệu Hiệt.
Người hâm mộ kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt, rất nhanh sự kinh ngạc đó chuyển thành nỗi sợ hãi.
Sân khấu treo mà Triệu Hiệt đứng nhanh chóng rơi xuống, tốc độ càng lúc càng nhanh, cho đến khi đ.â.m sầm xuống sân khấu.
Sân khấu treo mà Triệu Hiệt đã động tay động chân, cuối cùng tôi cũng đã trả lại cho ông ta.
Tôi xem kết cục của Triệu Hiệt qua màn hình giám sát trong văn phòng Trần Diệc Nhất, cùng lúc đó, cảnh sát Trần gửi tin nhắn cho tôi, báo rằng ông ấy đã nhận được USB.
Buổi biểu diễn của Nele bị gián đoạn, Trần Diệc Nhất theo kế hoạch lần lượt đưa ra các thông báo.
- Nele giải tán vô thời hạn.
- Ca sĩ chính Chung Ngôn giải nghệ.
Sau khi làm xong tất cả, Chung Ngôn đi đến bãi đỗ xe, Lý Tuyên và Trịnh Chi Dao theo sau cậu ấy.
Họ ôm tạm biệt nhau, trông như chỉ đang tiễn một người bạn sắp đi xa.
Chỉ có Trần Diệc Nhất là người cuối cùng đến, ôm lấy Chung Ngôn khóc không ngừng, thậm chí còn muốn leo lên xe của tôi để đi cùng. May mắn thay, Lý Tuyên đã kéo cậu ta ra, tôi và Chung Ngôn mới có thể rời đi.
Tôi chưa nghĩ ra sẽ đi đâu, tạm thời cứ lái xe về hướng biển. Tôi nghĩ đến những chiếc chai thả trôi trên biển, giờ đi tìm có lẽ vẫn còn kịp.
Chung Ngôn ngồi ở ghế phụ, mỉm cười hỏi tôi muốn làm gì.
“Hẹn hò với cậu.” Tôi nói.
Trong xe đang phát bài "Đêm Xuân."
“Tôi đã thấy ánh trăng rơi
Tôi thấy hoa anh đào nở rộ
Tôi mắc kẹt trong đêm xuân mang tên anh”
Tôi nghĩ, nếu thời gian mãi dừng lại ở tuổi mười bảy, đây chắc chắn sẽ là cái kết thuộc về chúng tôi.
-TÁI BÚT-
Trong một nhà nghỉ bên bờ biển thành phố A, sau quầy có đầy những chiếc chai trôi đủ kích cỡ, nghe nói đều là của học sinh một trường trung học trước đây. Thả chai trôi là một trong những hoạt động dã ngoại hàng năm của trường đó, nhưng để bảo vệ môi trường, trường đã hợp tác với chủ nhà trọ này, giăng lưới ở xa, học sinh thả chai xong thì chủ nhà trọ thu gom lại, vừa bảo vệ môi trường vừa giữ được ước mơ của các em.
Sau này trường đóng cửa, không ai đến thả chai nữa. Nhìn đống chai đầy phòng, chủ nhà trọ từng đăng vài bài lên mạng, nhiều cựu học sinh đã tốt nghiệp từ lâu đã đến lấy lại những chai họ từng thả.
Cho đến bây giờ, những chai còn lại chỉ còn vài cái đặt trong tủ phía sau quầy.
“Sao vẫn còn người bỏ ảnh vào trong này?” Một khách du lịch nói.
Chủ nhà trọ cầm chai lên, chỉ vào chàng trai trong bức ảnh bên trong hỏi: “Anh không nhận ra anh ta sao? Sau này anh ta đã trở thành đại minh tinh đấy.”
Du khách lắc đầu, chủ nhà trọ lấy ra một chiếc khăn sạch, cẩn thận lau chai, sau đó đặt nó trở lại vị trí, lẩm bẩm: “Đợi khi nào anh ta quay lại lấy, có lẽ quán tôi sẽ nổi tiếng.”
Trong chai trôi ở giữa tủ, có một bức ảnh đôi nam nữ, cả hai đều mặc đồng phục Trung học Lê Hoa, dáng vẻ trẻ trung tuổi mười bảy mười tám.
Và ngày tháng ghi trên ảnh là: 06/06/2011.