Hôm Nay, Nữ Sát Thủ Cũng Muốn Ch.ết - Chương 8
Cập nhật lúc: 2024-06-21 10:51:32
Lượt xem: 685
08.
Tôi đứng ngây ra đó.
Chu Tử Diệp ngồi ở đầu thuyền bên kia, ngẩng đầu nhìn tôi, ánh trăng in bóng trong mắt hắn, đẹp thật.
Nhưng tôi không thể làm vậy, nam chính phải thuộc về nữ chính.
Vì vậy, tôi khẽ nhếch mép, nở nụ cười lạnh lùng.
“Hết hy vọng đi, Chu Tử Diệp, ta không thích ngươi.”
Anan
Từ chối xong phải quay người rời đi mới ngầu, đúng không?
Nhưng giờ phút này tôi đang ở trên thuyền.
Sao tôi lại ở trên thuyền… À, do tôi đề nghị lên thuyền.
Sao tôi cứ luôn tự đẩy mình vào thế khó thế này.
Mượn men rượu của hai chén rượu hoa đào, lúc đó, tôi cũng không biết mình đang nghĩ gì nữa - Tôi quay người bỏ đi.
Tôi nhảy khỏi thuyền, quyết định bơi về nhà.
09.
Bạn nghĩ đây là cảnh tượng xấu hổ, ngu ngốc nhất rồi sao?
Bạn nhầm rồi.
Vì muốn dạy cho Chu Tử Diệp thế nào là thân mật, là mờ ám, tôi đã cố tình chọn một chiếc thuyền rất nhỏ, chỉ đủ chỗ cho hai người ngồi ở hai đầu thuyền.
Đặc điểm của loại thuyền nhỏ này là… sau khi tôi nhảy xuống khỏi đầu thuyền bên này, nó sẽ mất cân bằng.
Thuyền lật, Chu Tử Diệp cũng rơi xuống nước.
Cuối cùng, chúng tôi đã cùng nhau bơi về nhà.
Xấu hổ quá, tôi không nói nữa.
Sau đêm hôm đó, Chu Tử Diệp và tôi không còn nói chuyện với nhau nữa.
Gần đây, Liễu Tiểu Mãn cũng biệt tăm biệt tích, thường xuyên không có mặt ở phòng bếp, tôi không tìm thấy nữ chính, lại còn làm hỏng chuyện với nam chính, một lúc mất hết động lực thúc đẩy tình cảm nam nữ chính, nhưng điều này lại cho tôi thời gian để làm việc khác - tôi đi khắp nơi trong thành tìm kiếm A Thanh.
Vết thương đã khỏi hẳn, tôi rất lo lắng cho A Thanh, nghe Hắc Ưng nói, hôm đó lúc A Thanh chạy trốn khỏi vương phủ, đã bị trúng tên, là bị thương chạy trốn, không biết bây giờ thế nào rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/hom-nay-nu-sat-thu-cung-muon-chet/chuong-8.html.]
Là tôi hại cậu ấy, trong lòng tôi vô cùng áy náy.
Chờ sau khi tìm được cậu ấy, tôi sẽ đưa hết số tiền cho cậu ấy, dù sao cậu ấy cũng đã mười chín tuổi rồi, cầm số tiền này có thể không cần phải làm sát thủ nữa, có thể sống một cuộc sống tốt đẹp, sau đó cưới một cô vợ hiền lành, xinh đẹp, sống hạnh phúc bên nhau cả đời.
Tôi tìm kiếm khắp nơi, mỗi ngày đều thổi còi bồ câu - loại mà sát thủ hay dùng để liên lạc trên đường, cuối cùng, A Thanh cũng nghe thấy, cậu ấy dựa theo ám hiệu, hẹn gặp tôi ở ngôi miếu đổ nát ngoài thành.
Ông trời đã nghe thấy lời cầu nguyện của tôi, A Thanh thật sự bình an vô sự.
Còn… tìm được một cô vợ hiền lành, xinh đẹp.
“Song tỷ, trên mũi tên đó có tẩm thuốc mê, ta cố gắng chạy đến Thập Lý Phố thì hôn mê bất tỉnh, là nàng ấy đã cứu ta.” A Thanh nói, “Ta định dẫn nàng ấy đi, đến phương Nam mua một căn nhà, sống cuộc sống yên bình.”
“Tốt quá rồi.” Tôi vui mừng thay cho cậu ấy, “Là cô nương nhà nào, cho ta xem mặt một chút.”
“Ồ, nàng ấy nói là người quen của tỷ.”
Một dự cảm chẳng lành dâng lên trong lòng, giây tiếp theo, A Thanh quay về phía sân sau, gọi: “Tiểu Mãn, vào đi!”
Lát sau, Liễu Tiểu Mãn đẩy cửa bước vào, tràn đầy năng lượng: “Song tỷ!”
Mắt tôi tối sầm, suýt nữa thì hộc m.á.u tại chỗ.
Cuối cùng tôi cũng hiểu rõ mạch truyện này rồi, Liễu Tiểu Mãn đến Thập Lý Phố sửa áo ngắn, còn A Thanh, sau khi ám sát Chu Tử Diệp bất thành trong bữa tiệc sinh nhật, đã bị thương chạy trốn đến gần Thập Lý Phố, bị Liễu Tiểu Mãn nhặt được.
Số phận, đây chính là số phận.
Câu chuyện “mỹ nhân cứu anh hùng” vẫn xảy ra, nhưng mọi chuyện đã âm thầm thay đổi.
Liễu Tiểu Mãn sờ sờ mặt tôi: “Song tỷ, sao tỷ lại khóc?”
Tôi cười trong nước mắt: “Song tỷ đang vui mừng cho hai đứa đấy.”
Vui mừng cái con khỉ!
Đã đồng ý với A Thanh rồi, tôi đành nuốt nước mắt vào trong, đưa phần lớn số bạc mà Hoàng hậu cho cho cậu ấy, để cậu ấy dẫn Liễu Tiểu Mãn về Giang Nam sống hạnh phúc.
Cái gì gọi là “tiền mất tật mang”, cái gì gọi là “mất cả chì lẫn chài”.
Tôi giả vờ bệnh nặng, nhốt mình trong phòng, mấy ngày liền không bước chân ra ngoài.
Lúc đầu, Chu Tử Diệp mặc kệ tôi, sau khi tôi nhốt mình trong phòng nhiều ngày liền, hắn ta rất gượng gạo sai người đi mời đại phu đến khám bệnh cho tôi. Lão đại phu gần lục tuần bắt mạch, xem lưỡi cho tôi xong, liền đi bẩm báo.
“Tiểu Song cô nương đây là tâm bệnh, thuốc thang vô hiệu!”