HỒNG NHAN CỐ - Chương 10
Cập nhật lúc: 2024-09-26 19:43:02
Lượt xem: 3,449
Triệu thúc và Vân Dao lắc đầu như trống bỏi: “Vương phi tri thư đạt lễ, thông minh hiền hậu, người là người như thế nào, chúng ta đều biết rõ, nhưng mà sau lưng có vẻ như có người cố ý tung tin đồn, khiến nó càng ngày càng lan rộng.”
Ta vẫn như mọi khi, rảnh rỗi thì đến võ trường cưỡi ngựa b.ắ.n cung, mệt mỏi thì ở trong phòng đọc sách viết chữ.
Cát bụi ở Bắc Cương nổi lên đột ngột, che kín bầu trời, không thể nhìn thấy gì, toàn bộ Ba Phiên bị bao phủ trong cát bụi.
Ở Trung Nguyên có tai hoạ hạn hán và lũ lụt, ta đã từng đọc thấy trong sách, mà tai họa của Bắc Cương chính là bão cát.
Người dân không thể ra ngoài làm việc kiếm sống, nước giếng bơm lên giống như bùn lầy, trên các con hẻm phố ai cũng kêu ca bất bình.
Có rất nhiều người dân tị nạn đổ về Ba Phiên nhưng bị chặn lại bên ngoài thành, và một số gia đình giàu có di chuyển về phía Nam để tránh nạn.
Trong thành khắp nơi hỗn loạn, tựa như tận thế đang đến.
Nửa đêm ta tỉnh giấc, bảo Triệu thúc sắp xếp vệ quân canh giữ thành mở cửa đại doanh tạm thời mà Yên Vương đã dựng bên ngoài thành, đồng thời tăng cường canh gác cổng thành, tuyệt đối không để người Bắc Địch nhân lúc hỗn loạn đến tập kích.
Ta lại bảo Vân Dao nói với các tỳ nữ làm việc vặt trong phủ, mở kho lương thực và kho nước, phân phát gạo và nước tích trữ theo phần, để các tướng sĩ còn lại mang đến từng nhà, đề phòng dân chúng đói khát mà ra đường gây rối.
Khi ta đang giúp đỡ trong kho, Cửu Hoàng tử đột nhiên xuất hiện.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/hong-nhan-co/chuong-10.html.]
Ta đội chiếc nón lá mỏng, xuyên qua lớp cát vàng chỉ nhìn thấy được mơ mơ hồ hồ: “Điện hạ cao quý, hãy trở về phòng đi, nếu ngài bị thương, bọn ta lại phải phân tâm chăm sóc ngài.”
Cửu Hoàng tử nhận lấy bao gạo do kho chuyển ra, vác trên vai, lặng lẽ gia nhập hàng ngũ vận chuyển lương thực.
Không đến hai ngày, thành Ba Phiên đã yên bình trở lại.
Triệu thúc vui vẻ đến báo tin với ta, nói rằng vệ quân và dân chúng đều hết lời khen ngợi ta, ta phủi bỏ bụi bẩn trên người, chỉ mỉm cười: “Triệu thúc, ông rõ nhất mà, những phương pháp này vốn là do Vương gia ghi chép lại trên giấy, khi ta vào Vương phủ, ông đã kẹp nó vào sách đưa cho ta, ta chỉ tình cờ lật xem thôi.”
“Không phải ta quá nhanh trí, mà hoàn toàn là nhờ Vương gia liệu sự như thần, sắp xếp chu đáo, cùng với việc vệ quân trong phủ thành thạo các kỹ năng ứng phó khẩn cấp, ta chỉ là thêu hoa trên gấm, nếu dân chúng khen ngợi, thì nên nói rằng đây là công lao của Vương gia.”
Triệu thúc giơ ngón tay cái lên về phía ta, mãi lâu không nói được lời nào.
Sau khi Triệu thúc đi rồi, ta mới nhìn thấy bóng dáng màu trắng trong viện, ẩn hiện trong lớp cát vàng dần tan đi.
Ban đầu ta định làm như không thấy gì, lặng lẽ đóng cửa lại, nhưng bóng dáng đó lại lên tiếng trước: “Nam Giai, giữa chúng ta đã đến mức không còn gì để nói nữa sao?”
“Ngài là Hoàng tử, ta là Yên Vương phi, theo lý mà nói điện hạ nên gọi ta một tiếng Hoàng tẩu, giữa ta và Cửu Hoàng tử bây giờ không chỉ là không có gì để nói, mà cho dù có nói cũng không nên nói, mong điện hạ tự trọng.”
“Nàng vẫn còn trách ta đã nói những lời đó sao? Đó chỉ là lời nói lúc say xỉn mà thôi.”
“Lời nói lúc say xỉn? Điện hạ có từng nghĩ đến việc ta từ nhỏ đã sống ăn nhờ ở đậu, luôn phải thận trọng từng lời nói, từng hành động, ta phải học những lễ nghi mà Công chúa không cần học, ta phải làm tốt gấp mười lần người khác mới có thể không bị người ta chê bai trong hậu cung. Ta luôn cẩn thận từng li từng tí, không dám làm sai một chút nào, bởi vì ta biết thân phận của mình, nếu không phải nhờ Thái Hậu nương nương ban ơn, danh hiệu hậu duệ trung liệt có thể bảo vệ ta được bao lâu? Nhưng trong miệng điện hạ, ta lại là người cố ý làm ra vẻ, trước sau như một, điện hạ có biết một câu nói của điện hạ đã khiến ta bị những người quyền quý trong Kinh Thành chế giễu bao lâu không?”