Hợp đồng chạng vạng - 4
Cập nhật lúc: 2024-10-18 19:56:58
Lượt xem: 264
Tôi run rẩy cầm lấy con dao, còn chưa kịp xuống tay thì bất chợt nghe tiếng cửa sổ “đùng đùng”. Vừa vặn, cửa sổ không đóng, Chu Thiếu Kỳ dùng sức đẩy cửa sổ ra, nhảy vào. Hắn trừng to mắt nhìn con d.a.o trong tay tôi, đột nhiên một tiến lên, cướp đi.
“Cô làm gì vậy?” Anh ta lại kéo cánh tay tôi, mạnh mẽ kéo tay áo lên, vết thương xấu xí dày đặc bại lộ dưới ánh đèn. Chu Thiếu Kỳ ngây ngẩn cả người.
Tôi lạnh mặt kéo tay áo xuống: “Còn muốn mua tôi hai trăm vạn một tháng không? Anh cũng thấy đấy, tôi không phải mặt hàng mỹ nghệ hoàn mỹ gì đâu.”
Chu Thiếu Kỳ quay đầu, mắng một tiếng thô tục, lại nhảy cửa sổ ra ngoài. Tôi biết, hai trăm vạn sẽ trôi theo dòng nước.
Tôi ngồi xuống sàn và bắt đầu suy nghĩ, tiền nợ phải làm sao bây giờ, phải đi cầu Kiều Khai Dương sao?
Tôi con chưa nghĩ ra phải giải quyết như thế nào thì cửa sổ lại bị mở ra. Chu Thiếu Kỳ mang theo một túi thuốc lớn, nhảy vào. Anh ta thô lỗ mở bao bì ra, lại nhẹ nhàng nâng cánh tay tôi lên, bôi thuốc mỡ cho tôi: “Tôi nói cho cô biết, da mỏng như cô phải bôi mỡ trị sẹo.”
Nói xong, Chu Thiếu Kỳ còn kiêu ngạo chỉ chỉ cánh tay của mình: “Thấy chưa, da dày như tôi, không quá hai ngày sẹo sẽ bay mất.”
Tôi tò mò nhìn thoáng qua, trên cánh tay anh ta đầy vết sẹo sâu đã phai, nhìn là biết đánh nhau không ít.
Bôi thuốc xong, anh ta lại ngồi phịch xuống sô pha, la hét muốn ăn cơm, như một chú cún lớn.
Tôi xuống bếp làm cho anh ta một bát mì chay, bưng đến trước mặt anh ta.
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Chu Thiếu Kỳ bưng bát lên, ăn ngấu nghiến.
Nhìn anh ta bưng bát lên ăn, tôi đột nhiên nhịn không được hỏi ra miệng: “Chu Thiếu Kỳ, có phải anh thích tôi không?”
9
“Khụ khụ!” Có lẽ là bị lời nói thẳng của tôi làm cho hoảng sợ, Chu Thiếu Kỳ mãnh liệt ho khan, khuôn mặt đỏ ửng, không biết là ngại ngùng hay là bị sặc.
Anh ta nhỏ giọng lầm bầm một câu. Tôi không nghe rõ, lại gần. Anh ta nhắm chặt hai mắt, lấy hết dũng khí hét to ra tiếng: “Đúng, ông đây thích em.”
Đột nhiên cảm thấy hơi tẻ nhạt vô vị.
Tôi dựa người về phía sau, tựa vào đệm ngồi ấm áp, trên mặt lại lộ ra một nụ cười lạnh như băng. Tôi hỏi anh ta: “Chu Thiếu Kỳ, anh thích điểm nào ở tôi, cảm thấy tôi xinh đẹp, hay là cảm thấy tôi nợ anh nhiều tiền như vậy, rất dễ dụ?”
Chu Thiếu Kỳ ngẩn người, có lẽ anh ta cũng không nghĩ tới. Dù sao tôi và anh ta cũng chỉ là người xa lạ có duyên gặp mặt, nói là tâm hồn đồng điệu thì cũng quá giả dối.
Chu Thiếu Kỳ hỏi ngược lại tôi: “Vậy còn em, tại sao em đồng ý ở bên tôi một tháng?”
Cái này có gì mà phải hỏi. Tôi chán đến c.h.ế.t trả lời: “Bởi vì tôi nợ anh hai trăm vạn.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/hop-dong-chang-vang/4.html.]
Chu Thiếu Kỳ nhất quyết không buông, tiếp tục truy vấn: “Nếu là vì cần tiền trả nợ, vì sao em lại chọn tôi mà không chọn đàn ông vừa rồi?”
Tôi á khẩu không trả lời được.
Chu Thiếu Kỳ này, thoạt nhìn ngốc nghếch nhưng trực giác lại chuẩn đến đáng sợ. Tôi thở dài, đưa tay sờ lên mặt anh ta: “Đương nhiên là bởi vì, anh so với hắn ta dễ lừa hơn.”
10
Thật ra thì không phải. Giữa tôi và Kiều Khai Dương, rất khó dùng từ tình yêu để hình dung. Cho dù tôi và hắn từng ở bên nhau trọn vẹn tám năm. Từ khi tốt nghiệp trung học, tôi đã đi theo Kiều Khai Dương.
Hắn là đại thiếu gia nhà giàu trong một gia tộc cực kỳ rắc rối phức tạp, tôi chỉ là một đứa trẻ bình thường mờ nhạt. Loại nhân vật dường như chỉ xuất hiện trong phim truyền hình này, đột nhiên nói thích mình, chỉ sợ rất khó có người cự tuyệt được.
Lúc mới bắt đầu quả thật tất cả đều tốt. Thiếu gia nhà giàu có nhiều cách theo đuổi, sau khi bên nhau cũng không keo kiệt chút nào. Tôi đã có hai năm tuyệt vời nhất với hắn.
Mọi thứ đã thay đổi từ năm thứ ba. Nhà họ Kiều nổ ra scandal, cha của Kiều Khai Dương, cũng chính là ông chủ nhà họ Kiều, bị người ta tiết lộ ngoại tình.
Thực sự thì đây vốn không phải là chuyện lớn gì, trong gia tộc hào môn thì cũng chỉ là chút chuyện nhỏ nhìn quen lắm rồi. Nhưng ngày hôm sau, em gái ruột của ông ta bị đuổi ra khỏi nhà.
Cũng không lâu lắm, công ty xây dựng nhà họ Kiều liền xảy ra chuyện. Nghe nói đã xảy ra sự cố công trình cực lớn, thương vong hơn mười người, nhưng lại bị đè xuống.
Ông chủ nhà họ Kiều, được mọi người bảo vệ, không ảnh hưởng gì. Cho dù cật lực che đậy, điều này cũng trở thành tin tức để dân bản xứ đàm tiếu. Vài tháng sau Mẹ của Kiều Khai Dương vì trầm cảm mà tự sát.
Từ đó Kiều Khai Dương trở thành người khác. Hắn thù hận cha, thù hận người nhà, cũng thù hận chính mình.
Tôi vĩnh viễn nhớ rõ, ngày sinh nhật hắn ôm tôi, trên mặt tràn đầy vẻ mê mang. Hắn nói: “Tuệ Tuệ, làm sao bây giờ, trên người của anh là dòng m.á.u của người kia, anh sẽ biến thành người ghê tởm giống như ông ta sao?”
Tôi ôm chặt hắn, nói cho hắn biết: “Sẽ không đâu, Kiều Khai Dương, anh chỉ biến thành người mà bản thân mình mong muốn.”
11
Sau này tôi mới biết, không chỉ ngoại tình, ông chủ nhà họ Kiều còn vũ phu, thường xuyên tra tấn vợ mình. Thậm chí bà ấy không thể gọi là vợ, mà gọi là “đồ chơi” thì đúng hơn.
Vốn dĩ tôi muốn cùng Kiều Khai Dương thoát khỏi vực thẳm cuộc đời, nhưng tai nạn luôn xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Mẹ tôi bị bệnh, đưa đến bệnh viện tốt nhất thành phố, đẩy vào ICU. Bệnh viện cần tiền, nhưng chúng tôi căn bản không có.
Cha tôi hút thuốc dữ dội và gọi tôi ra ngoài: “Bạn trai mới của mày không phải có tiền sao, mày đi tìm cậu ta mượn một chút.”
Tôi cúi đầu, không nói gì.