Hợp đồng chạng vạng - 5
Cập nhật lúc: 2024-10-18 19:57:14
Lượt xem: 271
Cha tôi đạp lên: “Nhanh đi, lúc này còn giữ thể diện cái gì, mày có muốn cứu mạng mẹ mày hay không?”
Tôi vẫn đi tìm Kiều Khai Dương.
Sau khi nghe xong lời của tôi nói, hắn gắt gao nhíu mày. Hắn nói: “Em đừng nóng vội, Tuệ Tuệ, anh sẽ giúp em chuẩn bị tiền.”
Tôi gần như quỳ xuống cảm kích.
Nhưng khi đó tôi cũng không biết, nhà họ Kiều đã loạn lắm rồi, cô của Kiều Khai Dương đưa con của mình trở về, tất nhiên phải tranh được một nửa gia sản.
Ông chủ nhà họ Kiều vốn áy náy với em gái, dứt khoát mắt nhắm mắt mở, tùy ý để bọn họ từng bước ép sát con trai mình.
Nhưng Kiều Khai Dương một chữ cũng không nói cho tôi biết. Hắn suy nghĩ cả đêm, cuối cùng đi tìm cha tôi nói chuyện. Tôi không biết họ đã nói gì. Chỉ biết là ngày hôm sau, thẻ của tôi bị được chuyển vào hai trăm vạn. Cuộc sống của tôi dường như luôn gắn liền với hai trăm vạn.
Nhưng nhiều tiền như vậy cũng không cứu được mạng sống của mẹ tôi. Từ đó cha tôi không gượng dậy nổi, đam mê cờ bạc, không bao giờ quan tâm đến tôi nữa.
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Sau đó, khi gặp lại Kiều Khai Dương, bên cạnh hắn đã có một người phụ nữ xa lạ. Tôi thấy họ nắm tay nhau trước ống kính, hôn nhau, tuyên bố đính hôn.
Là bởi vì hai trăm vạn sao? Đương nhiên không chỉ những thứ này, gia tộc của hắn là một gia tộc kinh doanh lớn. Yêu cầu của tôi, chẳng qua chỉ là cọng rơm cuối cùng áp đảo hắn.
Tôi vốn định yên lặng rời đi, lại bị vợ chưa cưới của Kiều Khai Dương tìm tới nhà.
Cô ta hút một điếu thuốc dành phụ nữ tuyệt đẹp trước mặt tôi, nói: “Tôi biết cô và Kiều Khai Dương có quan hệ, tôi cũng sẽ không nhúng tay, bởi vì hai chúng tôi chỉ là hôn nhân hợp đồng.”
Tôi kinh ngạc mở to hai mắt, thật không ngờ hôn nhân thần thánh mà thuần khiết cũng có thể trở thành lợi thế trên bàn cờ.
Cô ta cười cười, tính tiền rồi rời đi. Kiều Khai Dương vội vã chạy tới, trong ánh mắt tràn đầy khẩn trương. Cô ta cười trêu ghẹo: “Thế nào, sợ tôi ăn trái tim bảo bối của anh hả?”
Kiều Khai Dương lắc đầu, nắm tay tôi rời đi.
Vì thế ở trong mắt người ngoài, tôi trở thành tình nhân hắn nuôi nhốt trong bóng tối. Ngay cả khi hắn thề với tôi: “Tuệ Tuệ, em không phải tình nhân, anh đang nghiêm túc yêu em.”
12
Hồi ức của tôi dừng lại ở đây, bởi vì Chu Thiếu Kỳ đang ngủ. Vì mấy ngày nay quá mức mệt mỏi, anh ta thậm chí ngáy nhẹ. Tôi đắp chăn cho anh ta, cũng leo lên giường ngủ.
Sáng hôm sau, tôi cảm thấy gò má hơi ngứa, tỉnh lại phát hiện, Chu Thiếu Kỳ đang nghịch tóc của tôi.
Thấy tôi bị đánh thức, anh ta chột dạ trong chớp mắt, lập tức cứng cổ đúng lý hợp tình nói chuyện: “Một tháng hai trăm vạn, bao gồm cả nghịch tóc.”
“Trẻ con.” Tôi liếc mắt nhìn Chu Thiếu Kỳ, đi vào nhà vệ sinh rửa mặt.
Anh ta nói chuyện sau lưng tôi: “Lúc em ngủ rất ngoan, cũng không lộn xộn.”
Không thể chịu đựng được nữa, tôi đuổi anh ta ra ngoài: “Tôi muốn đi WC, anh đừng ở chỗ này vướng tay vướng chân.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/hop-dong-chang-vang/5.html.]
Rốt cục cũng yên tĩnh.
Cơm nước xong, tôi phải đi làm, Chu Thiếu Kỳ nóng lòng muốn dùng xe máy chở tôi. Tôi không chút lưu tình từ chối anh ta.
Nhìn dáng vẻ uể oải của anh ta, tôi đột nhiên hơi mềm lòng: “Ngày mai đi, ngày mai anh tới đón tôi tan làm.”
Chú cún lớn Chu Thiếu Kỳ cao hứng bừng bừng rời đi.
Năm phút sau, tôi nhận được một tin nhắn.
Chu Thiếu Kỳ: [Mặc dù văn hóa của tôi không cao, cũng không giải thích được vì sao, nhưng tôi thích em. Tôi không có vòng vo như những người khác, thích em chính là thích, nào có nhiều lý do như vậy.]
Tôi có thể tưởng tượng được dáng vẻ Chu Thiếu Kỳ nghiêm túc gõ chữ trên điện thoại di động. Chưa từng thấy kiểu người ngốc nghếch này, ngay cả ghép âm cũng không lưu loát.
Tôi đi ngang qua gương, tùy ý liếc mắt một cái, mới phát hiện, trên mặt của tôi lại hơi mang theo nụ cười. Có lẽ là tôi hơi chờ mong ngày mai.
Nhưng tôi đã không đợi Chu Thiếu Kỳ.
13
Ngày hôm sau ăn cơm trưa xong, quản lý liền thần thần bí bí đến gần. Anh ấy nói: “Ôn Tuệ à, hôm nay cho em nghỉ nửa ngày, có người tìm em.”
Trong lòng tôi trầm xuống một chút.
Đi ra khỏi cửa công ty, quả nhiên nhìn thấy xe Kiều Khai Dương đỗ ở bên ngoài.
Chiếc xe sang trọng khiêm tốn lại không mất đi sự xa hoa lẳng lặng dừng ở ngoài cửa, giống như đang chờ đợi con mồi của nó tới cửa.
Tôi luống cuống trong nháy mắt, xoay người muốn rời đi từ một cánh cửa khác.
Nhưng Kiều Khai Dương hiển nhiên không cho phép tôi lâm trận bỏ chạy. Hắn mở cửa xe, nhanh chóng đuổi theo, nắm chặt cổ tay tôi: “Lên xe.”
Vẫn không thể nghi ngờ là tôi chỉ có thể ngoan ngoãn theo hắn lên xe.
Tôi thật sự có hơi tò mò xem hắn muốn dẫn tôi đến nơi nào, nhưng nhìn hắn mệt mỏi nhắm mắt dưỡng thần, cuối cùng vẫn không hỏi ra miệng.
Xe dừng lại một chút, không biết đi qua bao nhiêu đèn xanh đèn đỏ, cuối cùng dừng lại ở một nhà máy bỏ hoang.
Kiều Khai Dương kéo cửa sổ xe xuống, rụt rè chỉ ra bên ngoài: “Nhìn kìa.”
Tôi theo tầm mắt của hắn nhìn qua. Tôi thấy Chu Thiếu Kỳ mang theo cây gậy, chỉ vào người đàn ông đáng thương trên mặt đất, vẻ mặt tươi cười ác độc không biết đang nói cái gì. Hoàn toàn khác với vẻ ngoài trước mặt tôi.
Kiều Khai Dương thấy tôi đã nhìn đủ, liền kéo cửa sổ xe lên.
Hắn nắm cằm tôi, ngữ khí ôn nhu hỏi: “Ôn Tuệ, sau khi rời khỏi anh, em liền tìm một tên lưu manh như vậy sao?”