Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Hứa Thanh Thanh - Chương 4

Cập nhật lúc: 2024-05-17 20:29:37
Lượt xem: 3,605

7

Dù sao, ta cũng là người đọc sách thánh hiền mấy năm.

Nhìn Đại Sơn tắm rửa trước mặt ta, trong lòng tràn đầy cảm giác tội lỗi.

Tên này mặc quần áo nhìn qua rất gầy, sao khi đã cởi quần áo ra, cả người đều là cơ bắp vậy?

Còn có vai rộng, eo thon, chân dài, m.ô.n.g đẹp nữa...

Nghĩ đến hắn là kẻ ngốc, cái gì cũng không hiểu, bị nhìn hết cũng không biết xấu hổ, ta ngược lại thấy xấu hổ.

"Thật là có lỗi với lời dạy bảo của phu tử.”

"Phi lễ vật thị, phi lễ vật thính, phi lễ vật ngôn, phi lễ vật động..."

(Phi lễ vật thị: Không nhìn những thứ trái với lễ. Phi lễ vật thính: Không nghe những thứ trái với lễ. Phi lễ vật ngôn: Không nói những điều trái với lễ. Phi lễ vật động: Không làm những hành động trái với lễ.)

Đại Sơn không hiểu sự giằng xé trong lòng ta, hắn quay đầu lại vô tội nhìn ta: "Nương tử ơi, nàng đang nói gì vậy?"

Sau đó chỉ chỉ vào n.g.ự.c mình: "Ở đây."

Ta theo bản năng nhìn theo chỗ ngón tay hắn chỉ.

"Hồng, hồng hồng?"

Tạo nghiệt!

Ý thức được mình vừa nói gì, ta vội vàng ném cái gáo nước cho hắn: "Ngươi... mau mau tắm đi! Tắm xong thay quần áo!"

Sau đó ta chạy ra ngoài.

Mẹ ta thấy ta đi ra, vào phòng mình lấy quần áo thay đi về phía trước, kỳ quái hỏi ta: "Nha đầu, sao mặt con đỏ như vậy?

"Trễ thế này, ngươi cầm quần áo đi đâu?"

Ta: "Trời nóng! Con ra sông tắm rửa chút, không sao đâu một chút con sẽ về!”

Tối hôm đó, ta ngâm mình dưới sông nửa canh giờ, mới dập tắt được ngọn lửa tà ác kia.

Chợt nghĩ lại, hình như có gì đó không đúng.

Là hắn không mặc quần áo dụ dỗ ta, còn để ta xối nước lên n.g.ự.c hắn, tại sao ta lại phải ngại ngùng chứ?

Ta ra đây tắm nước lạnh làm gì?

Tên đàn ông không biết xấu hổ này, chờ ta về nhất định phải dạy dỗ hắn cho tốt!

Nghĩ đến đây, ta ào một tiếng ngoi lên khỏi mặt nước, thay quần áo chạy về.

Ban đầu muốn tóm hắn giáo huấn một phen, nói cho hắn biết, phải tuân thủ nam đức, không được tùy tiện lõa thể trước mặt nữ tử.

Không ngờ, hắn đã ngủ rồi, còn ngủ trong phòng ta!

Ta có chút kích động: "Mẹ, sao mẹ lại để hắn ngủ trong phòng con?"

Mẹ ta lộ vẻ vô tội nhìn ta: "Nhà chúng ta chỉ có hai gian phòng, không ngủ trong phòng con, chẳng lẽ ngủ trong phòng ta sao?"

Mặt ta lại đỏ lên: "Vậy cũng không thể ngủ trong phòng con được chúng con còn chưa thành thân!"

Mẹ ta sửng sốt một chút, trả lời: "Mẹ cũng đâu bảo hai đứa ngủ chung phòng.

Tối nay con đến phòng mẹ, hai mẹ con chúng ta đành chen chúc một chút."

"À...là như vậy sao." Ta bừng tỉnh đại ngộ.

Cảm thấy xấu hổ vì suy nghĩ sai lầm của mình.

"Vậy được rồi."

Vì vậy, Đại Sơn ngủ trong phòng ta, ta và mẹ ngủ một phòng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/hua-thanh-thanh/chuong-4.html.]

Hôm sau tỉnh dậy, phát hiện Đại Sơn đã dỡ phòng ta ra.

 8

Nhìn sách cũ đầy đất, còn có bài tập ta viết lúc nhỏ, trải khắp cả sân, ta ngây người.

"Đại Sơn ngốc! Ngươi làm gì vậy?"

Đại Sơn chỉ vào những thứ kia nói: "Dọn dẹp phòng! Ẩm ướt! Phơi nắng!"

Ta: "Phơi nắng đầu ngươi! Mau bỏ lại cho ta!"

Từ khi ta mười ba tuổi cầm lấy con da/o m/ổ heo của cha, liền cất kỹ bút mực giấy nghiên và những cuốn sách kia vào trong hòm.

Mẹ ta bệnh nặng đến mức sắp không trụ được, trong nhà cơm cũng không có mà ăn, nào còn tâm trạng đọc sách nữa.

Tên ngốc này mới ngủ một đêm, đã lật tung hết đồ đạc của ta ra, đúng là không coi mình là người ngoài mà!

Đại Sơn tuy ngốc, da mặt lại dày.

Hắn ười toe toét với ta: "«Thi Kinh»... «Đại Học»... «Luận Ngữ»..."

Ta sửng sốt một chút, tên ngốc này còn đọc được chữ sao? Hỏi hắn: "Ngươi đã xem qua sách này sao?"

Ta thuận tay cầm lên một cuốn, đọc một câu: "Cổ chi dục minh minh đức vu thiên hạ giả, tiên trị kỳ quốc..."

(Có thể hiểu là: Muốn thay đổi thế giới, trước hết phải thay đổi chính mình. Chinh phục thế giới bắt đầu từ việc chinh phục chính mình. Rèn luyện nội tâm là nền tảng để kiến tạo sự nghiệp lớn.)

Đại Sơn: "Dục trị kỳ quốc giả, tiên tề kỳ gia; dục tề kỳ gia giả, tiên tu kỳ thân; dục tu kỳ thân giả, tiên chính kỳ tâm; dục chính kỳ tâm giả, tiên thành kỳ ý; dục thành kỳ ý giả, tiên trí kỳ tri; trí tri tại cách vật..."

(Có thể hiểu là: Mỗi vai trò trong xã hội đều có những yêu cầu riêng về đạo đức và cách ứng xử. Dù là ai, ở vị trí nào, cũng cần phải rèn luyện những phẩm chất tốt đẹp phù hợp để hoàn thành tốt vai trò của mình.)

Đúng là hắn biết.

Ta lại đọc một câu: "Vi nhân quân, chỉ vu nhân..."

Đại Sơn: "Vi nhân thần, chỉ vu kính; vi nhân tử, chỉ vu hiếu; vi nhân phụ, chỉ vu từ; dữ quốc nhân giao, chỉ vu tín..."

Ta lại lật vài cuốn, tùy ý đọc vài câu.

Hắn đều đối lại được.

Mẹ ta ngạc nghiên: "Đây còn là người đọc sách sao?"

Mười ba tuổi ta đã đi gi/3t heo, cũng chỉ học nữ học qua loa, sớm đã quên hết những gì tiên sinh dạy rồi.

Qu@n đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Qu@n lúc nào cũng đẹp 😚

Lúc này nhìn Đại Sơn đọc vanh vách, trong lòng lập tức cảm thấy kính sợ.

"Xin lỗi, lúc trước còn hiểu lầm ngươi là sơn tặc, xem ra không phải rồi.”

"Cho dù là chúng thì cũng là sơn tặc văn võ song toàn."

Ban đầu, ta chỉ muốn tùy ý tìm một người về nhà ở rể, sống qua ngày là được.

Bây giờ nghĩ lại cũng không thể quá tùy tiện, lai lịch không rõ ràng chắc chắn không được.

Sáng nay dứt khoát không mở cửa hàng, ta dẫn Đại Sơn về thôn.

Ta vừa vào thôn, liền nghe thấy người trong thôn gọi ta.

"Không phải Thanh Thanh sao? Dẫn tân lang quân về thôn tế mộ cho cha ngươi hả?"

Ta giật giật khóe miệng cười cười, không trả lời, hỏi: "Trưởng thôn đâu? Ta có việc muốn tìm ông ấy.

Dân làng chỉ đường cho ta, ta dẫn Đại Sơn liền đi đến nhà bọn họ.

Trưởng thôn đang làm việc ở nhà, nhìn thấy ta, trước tiên là sửng sốt một chút, sau đó đột nhiên nhảy dựng lên khỏi ghế.

"Thanh Thanh? Sao ngươi lại về đây?"

Ông ấy lại nhìn Đại Sơn một cái: "Là tiểu tử này, gây ra chuyện gì sao?"

Biểu hiện này, liếc mắt một cái liền biết là chột dạ!

Loading...