Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Hứa Thanh Thanh - Chương 5

Cập nhật lúc: 2024-05-17 20:29:55
Lượt xem: 4,293

 9

Ta nói: "Trưởng thôn, ta tin tưởng ông mới đồng ý hôn sự này, sao ông lại lừa gạt ta?

"Tiểu tử này là kẻ ngốc, ông làm mai như vậy sao?

"Ông cầm tiền mối lái và thịt heo mà không thấy áy náy sao?"

Trưởng thôn biết tính tình của ta, hơn nữa ta cao lớn, còn cao hơn lão già này nửa cái đầu nên không dám chọc ta.

Ông ấy tỏ vẻ đau thương nghiêm mặt nói: "Nha đầu, thúc cũng không còn cách nào khác, ngươi xem người cha đã khuất của ngươi..."

Hắn không nhắc đến cha ta còn đỡ, vừa nhắc đến cha ta, ta liền tức giận.

"Cha ta chỉ có một đứa con gái là ta!”

"Ông hôm nay không nói rõ ràng, ta liền không đi!"

Đại Sơn có mắt nhìn, nghe vậy liền bê cho ta một cái ghế.

Qu@n đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Qu@n lúc nào cũng đẹp 😚

Ta vừa ngồi xuống, Đại Sơn lại bưng cho ta một bát nước.

Xem ra việc này ở nhà trưởng thôn làm không ít.

Trưởng thôn thấy vậy, sốt ruột đến mức đầu đầy mồ hôi.

"Thanh nha đầu, rốt cuộc ngươi muốn như thế nào?

"Đại Sơn không phải rất nghe lời sao?”

"Tuy người có chút ngốc, nhưng tướng mạo đẹp, biết hầu hạ người khác. Ngươi lấy hắn về, không lỗ đâu!"

Ta tức giận nói: "Đây là chuyện lỗ hay không lỗ sao?”

"Hắn có thân phận gì, lai lịch gì, ông điều tra rồi sao? Lỡ như ta lấy hắn về, người nhà hắn tìm tới thì làm sao bây giờ?”

"Ông thật sự là chỉ lo lấy chỗ tốt cho mình, đẩy ta vào hố lửa!"

Trưởng thôn thấy ta không chịu bỏ qua, lo lắng nói: "Rốt cuộc ngươi muốn như thế nào?"

Ta cười lạnh một tiếng, rút con da/o m/ổ heo bằng sắt đen từ eo sau ra, ch/ém lên ghế dài.

"Nói rõ ràng chuyện ông nhặt được hắn như thế nào, nhặt được ở đâu, lúc nhặt được mặc quần áo gì, đeo gì, đều nói ra hết! Nếu không, ta lập tức đi báo quan, nói ông mưu sát người, buôn bán người!"

Trưởng thôn nghe được lời ta nói, sợ đến mức mặt mũi trắng bệch.

Vừa định mở miệng, liền nghe thấy trong phòng truyền đến tiếng khóc lóc.

"Cha! Cha đem Đại Sơn cho con đi! Con cam đoan sẽ đối xử tốt với hắn, sau này nhất định sẽ sống tốt với Đại Sơn, không làm những chuyện xằng bậy kia nữa!"

Nghe được lời này, ta như bị sét đánh: "Người vừa nói chuyện trong phòng... là tên con trai ăn chơi trác táng của ông sao?"

Trưởng thôn hai mắt tối sầm, giống như muốn tìm một cái lỗ để chui xuống: "Nha đầu, thúc cũng không còn cách nào khác, thúc thật sự là vì muốn tốt cho Đại Sơn!"

"A, chuyện này, chuyện này, chuyện này..." Ta không hiểu, nhưng lại kinh hãi không thôi.

Vừa rồi còn muốn hưng sư vấn tội, lừa lão già trưởng thôn này một chút. Lúc này chỉ cảm thấy trưởng thôn vẫn còn lương tâm, muốn dẫn Đại Sơn đi nhanh.

 

 10

Trưởng thôn cũng nhìn ra suy nghĩ của ta, nhét cho ta một cái bọc.

"Nha đầu, đồ đạc đều ở trong này. Còn nữa, về chuyện tên nghịch tử của ta, ngươi ngàn vạn lần đừng truyền ra ngoài.

"Ta chỉ có một đứa con trai này thôi."

Thấy ta trợn mắt, hắn giải thích: "Ngươi yên tâm, nó chưa đụng vào Đại Sơn, chỉ là Đại Sơn đã đánh gãy chân nó. Năm lượng bạc con đưa ta đã mua thuốc cho nó rồi, thật sự không còn nữa, con đừng đòi ta."

Ta còn đòi cái gì nữa? Nhanh chóng lấy đồ về thôi!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/hua-thanh-thanh/chuong-5.html.]

Ta vội vàng nói: "Thúc, hôm nay là ta lỗ mãng. Ông yên tâm, chuyện này ta tuyệt đối sẽ giữ kín như bưng.”

"Ừm... ra ngoài lâu rồi, mẹ còn ở nhà chờ chúng ta về ăn cơm, đi trước đây!"

Nói xong, ta kéo Đại Sơn, cầm lấy bọc đồ nhanh chóng chạy đi.

Ra khỏi thôn, ta vẫn còn sợ hãi.

"May mà có trưởng thôn thúc thúc, nếu không, Đại Sơn ngươi không xong rồi!”

"Không nhìn ra, tuy rằng ngươi ngốc, nhưng sức lực lại lớn như vậy, còn đánh gãy chân con trai người ta sao?"

Đại Sơn: "Hắn sờ soạng m.ô.n.g ta..."

Hắn còn chưa nói hết đã bị ta bịt miệng lại.

“Ngươi đừng nói nữa, xấu hổ quá!”

"Thật không ngờ, con trai trưởng thôn lại là đoạn tụ, thảo nào năm đó cứ bám theo m.ô.n.g Lý Tú Tài."

Đại Sơn: "Lý Tú Tài là ai?"

Ta: "Là một tên bội bạc, đừng nhắc đến hắn nữa. Ngươi có đói bụng không?"

Đại Sơn gật đầu: "Đói!"

Ta: "Đi, về nhà ăn cơm trước đã."

Chuyện hôm nay khiến ta rất chấn động, lúc ăn cơm còn ăn nhiều hơn hai bát.

"Thật đáng sợ! Đại Sơn, nam tử ở bên ngoài cũng phải bảo vệ tốt bản thân!"

Đại Sơn cúi đầu ăn: "Ừm!"

Mẹ ta biết chuyện Đại Sơn gặp phải, đau lòng gắp hết thịt vào bát hắn.

"Đứa nhỏ này, chịu nhiều khổ cực rồi, ăn nhiều một chút. Ăn no rồi sẽ không thấy uất ức nữa."

Ăn cơm xong, ta mở bọc đồ mà trưởng thôn đưa cho ra.

Quần áo bên trong đều được làm bằng lụa là gấm vóc, một bộ này phải đến trăm tám mươi lượng bạc.

Ngoài ra không có gì khác, chỉ có một miếng ngọc.

Nhìn chất liệu, là bạch ngọc mỡ dê*. Hoa văn trên đấy ta không hiểu được, nhưng ta nhìn được phía trên khắc chữ "Dận" bằng chữ triện.

(Chú thích: Bạch ngọc mỡ dê là một loại bạch ngọc quý, có màu trắng như mỡ dê, rất được ưa chuộng.)

Ta: "Đại Sơn, đây là tên ngươi phải không?"

Đại Sơn: "Không biết, không nhớ rõ."

Ta hoài nghi Đại Sơn là thiếu gia nhà giàu nào đó bị lạc, bèn dẫn Đại Sơn đến nha môn báo quan.

"Sai gia, gần đây có cáo thị tìm người nào không, hoặc có nhà giàu nào báo án nói người nhà mất tích không?"

Quan sai ngáp ngắn ngáp dài, bộ dạng chưa tỉnh ngủ, không thèm để ý đến ta.

"Báo án phải không? Điền vào tờ khai ở kia kìa rồi về nhà chờ thông báo đi!"

Ta lấy miếng ngọc bội ra: "Không phải, ngài xem miếng ngọc bội này đi, ngài có biết lai lịch của nó không? Nói không chừng người nhà người ta đang tìm đấy."

Quan sai vừa nhìn thấy ngọc bội, lập tức hai mắt sáng lên, đưa tay muốn cướp.

"Đây chính là đồ tốt, ngươi đưa đây, ta cho huyện lệnh đại nhân nghiên cứu kỹ càng cho."

Ta nhìn hắn, còn nghiên cứu gì nữa? Đưa ra rồi chắc chắn không lấy lại được!

Liền nói: "Không cần, không cần, nhà ta tự đi tìm!"

Rồi vội vàng kéo Đại Sơn chạy.

Loading...