Huyền Sư Thẩm Tuế: Nhà Quan Tài - Chương 3
Cập nhật lúc: 2024-07-23 20:48:33
Lượt xem: 1,569
5.
Chẳng mất bao lâu, cửa nhà đã bị tôi mở ra.
Ai mà ngờ, vừa mới bước vào đã gặp một hồn ma nữ bị chặt đứt chân tay.
Hồn ma ấy lao về phía tôi, cả người dính đầy máu, có lẽ là muốn chiếm lấy thân xác của tôi.
Tôi đeo một chiếc vòng cổ màu đỏ, mặt dây làm bằng xương, bất kỳ con ma nào bén mảng đến gần đều sẽ bị sức mạnh của chiếc vòng làm từ xương ấy quật đến mức hồn phi phách tán.
Tôi có mệnh thiên sát cô tinh, không hợp làm vật chứa của yêu ma quỷ quái.
Yến Tần nhanh chóng phản ứng lại, ôm lấy eo rồi kéo tôi ra ngoài.
Tôi né đòn tấn công của ma nữ.
Ma nữ trẻ nói chuyện với tôi với vẻ ngạc nhiên: “Là chị à! Chị có phải là đồng nghiệp cùng làm việc ở nhà xác với ba của tôi không?”
“Chị tới đây làm gì vậy? Tôi nhớ chị có mệnh thiên sát cô tinh, không người thân, không tiền. Chị có muốn kiếm tiền không?”
“Chị giúp tôi g.i.ế.c ba tôi! Tôi sẽ cho chị toàn bộ số tiền mà tôi đang cất giấu.”
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Tôi cau mày, có vẻ như là đoán đúng rồi, cô gái c.h.ế.t rất thảm.
Con gái của chú Lưu tên là Lưu Tiệp, học tại học viện hí kịch thành phố Giang, cùng trường với thầy Thẩm Yếm của tôi.
Lúc này, một ma nữ khác hiện thân với vẻ ngoài hiền dịu, người phụ nữ mặc chiếc áo tay lỡ đã bạc màu, đầu tóc gọn gàng.
Bà mang nét đẹp của một người phụ nữ truyền thống, chắc hẳn đây là người vợ đã mất của chú Lưu.
“Ngại quá cháu gái ơi, con gái của cô làm cháu sợ rồi, cô thay mặt con bé xin lỗi cháu nhé.”
“Cô là Trương Quế Lan, là vợ của Lưu Đại Sơn, giờ là một oan hồn.”
Trong “Bách quỷ lục” có ghi lại, những người phải chịu bất công, oan uổng mà không thể giải quyết, sau khi c.h.ế.t sẽ trở thành oan hồn.
Nhìn qua thì bọn họ cũng như những người bình thường, nhưng thường ẩn thân, chỉ khi xuất hiện người có thể giải quyết nỗi oan cho họ thì họ mới hiện hình.
Ví dụ như lúc này, Trương Quế Lan xuất hiện trước mặt tôi là vì bà cho rằng tôi là người có tinh thần trượng nghĩa, có năng lực giúp bà giải nỗi oan.
Có khúc mắc thì phải tháo gỡ.
Nếu không sẽ bị nguyền rủa và trả thù.
6.
“Mẹ nói mấy lời vô nghĩa như thế với chị ta làm gì? Mẹ thử xem có xử lý chị ta được không đi.”
“Câm miệng, đại sư là người mà con có thể mạo phạm à!” Ma nữ trung niên tức giận mắng ma nữ trẻ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/huyen-su-tham-tue-nha-quan-tai/chuong-3.html.]
Khí thế của ma nữ trẻ yếu đi trong nháy mắt, bóng dáng cũng nhỏ bé hơn rất nhiều.
Sau đó, Trương Quế Lan kể cho tôi nghe về những gì bà ấy đã trải qua trước khi chết.
Bà cùng với đứa con gái chưa đầy một tuổi về thăm người thân, nhưng trên đường lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Do là nhà bà ở núi Đại Lương, muốn trở lại thành phố Giang thì phải chuyển tuyến vài lần.
Khi đến trạm cuối cùng, bà tá túc ở nhà một người dân gần đó. Nhưng đến khi tỉnh dậy thì quần áo xộc xệch, bên cạnh có một người đàn ông lạ mặt đang nằm.
Mà trùng hợp thay, khi ấy chú Lưu vì lo lắng cho bà nên đã đến tận nơi để đón.
Kết quả là bắt gặp cảnh tượng bà đang làm chuyện lén lút ở bên ngoài nên vô cùng giận dữ bế đứa bé đi và đòi ly hôn.
Bà vội vội vàng vàng đuổi theo, nhưng khi đang ngồi xe buýt thì bỗng nhiên xe bị trượt bánh lăn xuống vách núi, tử vong tại chỗ.
Kể từ đó bà vẫn luôn bị nhốt ở đây.
Mỗi năm chỉ có dịp Tết Thanh Minh, bà mới có cơ hội gặp mặt chú Lưu. Nhưng ai mà ngờ, năm nay ông ta lại đưa một đứa trẻ giống hệt ông ta hồi trẻ đến.
Đồng thời, còn mang cả tro cốt của chính đứa con gái tội nghiệp của mình.
Vì vậy bà đoán rằng cái c.h.ế.t của bà là do Lưu Đại Sơn sắp đặt, ông ta đã lừa dối bà.
Tôi cần điều tra rõ ràng về cái c.h.ế.t oan uổng của bà, nếu không thì đến cả tôi cũng sẽ bị nguyền rủa.
Tính chính xác của sự việc cần phải điều tra kỹ lưỡng, dù sao thì không ai có thể đảm bảo tính chân thật của những lời ma quỷ nói ra.
Huống hồ lỗ hổng trong câu chuyện của bà cũng chẳng ít, chẳng qua là tôi không vạch trần thôi.
Khi chúng tôi đóng cửa rời đi, vừa hay gặp vợ chồng chú Vương đã trở về.
Tay của thím Vương được băng bó kín mít.
Thấy chúng tôi chuẩn bị rời đi, bà vội vàng kéo tay tôi hỏi: “Đại sư, hai người có nhìn ra vấn đề gì không?”
“Cái nhà kia không sạch sẽ phải không?”
Tôi nhìn về phía chú Vương, trực tiếp nói thẳng với chú: “Căn nhà này là của chú Lưu, ban nãy cháu vừa gặp chú ấy rồi.”
“Bên trong là quan tài và bài vị của vợ và con gái chú ấy.”
Vừa mới dứt câu, chú Vương đã hoảng hết cả hồn, còn thím Vương thì sợ đến mức nhảy dựng lên.
“Là, là lão Lưu mất vợ nhưng không đi bước nữa đấy á? Chẳng phải khen là ông ta tốt nhất à? Sao có thể làm ra chuyện này?”
“Trời ơi, cũng không biết sao lão Vương lại quen loại đồng nghiệp như thế này nữa. Cái nhà ngon nghẻ không ai ở, lại dùng thế kia.”
“Ngày mai tôi phải đi tìm quản lý tòa nhà để khiếu nại.”