A Lê - Chương 10
Cập nhật lúc: 2024-09-18 13:38:59
Lượt xem: 7,808
Khi đó sức khỏe nhũ mẫu vẫn luôn không được tốt, bèn về quê dưỡng bệnh, nhưng không lâu sau liền truyền đến tin bà ấy qua đời.
Khi đó ta đau lòng đến mức gần như không thể xuống giường, sau đó Diệp Nhi được cha mẹ đưa đến.
Diệp Nhi và các thị nữ khác cũng bị tra khảo, nhưng cũng không hỏi ra được manh mối gì.
Cuối cùng, Diệp Nhi còn lấy cớ không chịu nổi hình phạt, đ.â.m vào đao tự sát.
Bây giờ thì người biết rõ đầu đuôi sự việc, chỉ còn cha mẹ và Tống Như Sơ.
Tống Như Sơ mặc y phục ta thường mặc, chải kiểu tóc ta thường chải đến gặp Bùi Tắc, nàng ta cũng không khóc lóc nữa, chỉ lặng lẽ đứng đó, lúc này nàng ta giống ta nhất.
Bùi Tắc cũng có một chút thất thần.
Tống Như Sơ dâng trà, kể lại một số chuyện riêng tư chỉ có ta và Bùi Tắc biết.
Những chuyện này đều xảy ra sau khi Diệp Nhi đến, xem ra bản lĩnh của Diệp Nhi cũng không tồi.
Bùi Tắc yên lặng nghe xong, sau đó hỏi ngược lại một câu: "Nếu ngươi đều nhớ rõ ràng như vậy, vậy đêm động phòng hôm đó ta đã nói gì với ngươi, ngươi còn nhớ không?"
Ánh mắt Tống Như Sơ căng thẳng, có lẽ nàng ta nghĩ rằng mình chủ động nói ra những chuyện riêng tư đó thì Bùi Tắc sẽ tin, không ngờ Bùi Tắc lại hỏi ngược lại.
"Qua thời gian dài như vậy, ta... đã quên rồi." Nàng ta nói nhỏ.
Ta còn nhớ, hắn nói: "Dù ngươi có đáng thương đến đâu, cũng đừng mong ta thương hại ngươi nửa phần."
Bùi Tắc cười lạnh: "Quên rồi? Vậy thì ngươi hãy đi nghĩ cho kỹ, nghĩ kỹ rồi hãy đến nói với ta."
Tống Như Sơ lập tức bỏ chạy.
Ta nghe thấy Chu Phóng và những người khác nói: "Tính cách của chủ quân thật sự thay đổi rồi, trước kia là thà g.i.ế.c nhầm còn hơn bỏ sót."
"Bởi vì để tâm, cho nên không dám hành động thiếu suy nghĩ."
"Các ngươi nói xem, là từ khi nào chủ quân bắt đầu để tâm đến nữ quân, trước đây cũng không nhìn ra a."
"Duyên phận ấy à, có đôi khi chính là mưa dầm thấm đất, có lẽ là từ một chén trà, một bát cơm bắt đầu, ai mà biết được."
Chân của ta cũng bắt đầu biến mất, chỉ còn lại chiếc váy dài bay phất phơ.
Ta dựa theo lần biến mất trước để suy đoán, hẳn là không còn mấy ngày nữa ta sẽ hoàn toàn biến mất.
Bùi Tắc cũng đổi hướng điều tra, hắn cho người đi tìm những t.h.i t.h.ể nữ vô danh.
Sống phải thấy người, c.h.ế.t phải thấy xác.
Hắn nói nếu không tìm thấy t.h.i t.h.ể của ta, vậy thì chứng minh ta còn sống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/a-le/chuong-10.html.]
Ta càng ngày càng cảm thấy hắn thật sự muốn tìm thấy ta, chứ không phải vì muốn chứng minh hắn bị nhà họ Tống lừa gạt.
Ta không ngừng nói với hắn ta bị chôn dưới gốc cây lê, hắn vẫn không nghe thấy.
Ta cảm thấy hắn có lúc cũng thật ngốc, rõ ràng mơ thấy ta ở dưới gốc cây lê, sao lại không đến nhà họ Tống đào thử xem?
Vài ngày sau, tìm ra rất nhiều t.h.i t.h.ể nữ vô danh, còn có không ít t.h.i t.h.ể nam, thậm chí còn có cả của trẻ sơ sinh.
Hắn mang Tống Như Sơ đi nhận dạng, trong đó không có ta.
Đi qua những t.h.i t.h.ể trẻ em đó, hắn dừng lại.
Những đứa trẻ đó phần lớn là bé gái.
"Chủ quân, làm sao vậy?" Chu Phóng hỏi.
Hắn dịu dàng nói: "Đứa trẻ trong mơ là một bé gái đáng yêu."
Ta sờ sờ bụng dưới, ta không cảm nhận được gì cả.
Ta cũng chưa từng mơ thấy bé gái đáng yêu kia, ta sợ là vĩnh viễn cũng không thể nhìn thấy dung mạo của con bé.
Con bé đến khi ta không biết, lại cùng ta c.h.ế.t đi khi ta không biết.
Hai mươi năm của ta ấy à, dường như cũng chẳng giữ lại được gì.
Khi ta chuẩn bị rời đi, trên trời giăng đầy mây đen, sắp có mưa to rồi.
Ta cũng trở nên càng ngày càng trong suốt, ta nghĩ ta sắp tan biến rồi.
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Nghĩ đến việc kẻ g.i.ế.c ta vẫn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, bản thân ta phải mãi mãi bị chôn vùi trong bóng tối, ta vẫn có chút tiếc nuối.
Nhưng ta lại bất lực, ta không thể giống như trong truyện mà biến thành lệ quỷ đi đòi mạng, ta không có pháp thuật, thậm chí ta cũng không thể bay xa hơn một chút.
Ta không muốn trốn sau bóng của Bùi Tắc nữa, ta bay lên không trung, ta muốn nhìn lại thành Thiên Đô này, nơi ta muốn ngắm nhưng chưa từng được ngắm tử tế.
Lần cuối cùng ở bên Bùi Tắc trước khi chết, thấy hắn tâm trạng tốt, ta vừa vấn tóc cho hắn vừa hỏi hắn ngày sinh nhật của ta có thể cho ta ra khỏi phủ đi chơi không.
Lúc đó hắn nói không được.
Sau đó, khi hắn sắp lên đường lại nói, đợi hắn trở về rồi nói tiếp.
Ta biết hắn đã nới lỏng, trong lòng tràn đầy mong đợi chờ hắn trở về, dù cuối cùng ta lại không chờ được đến lúc hắn trở về.
Nhưng cũng không muộn, hãy xem như hôm nay là sinh nhật của ta đi.