A Lê - Chương 11
Cập nhật lúc: 2024-09-18 13:44:58
Lượt xem: 13,125
Hôm nay, Tống A Lê, hai mươi tuổi, tuy là một hồn ma c.h.ế.t đói, nhưng đã nhìn thấy phồn hoa của thế gian này.
Ta đang ngắm nhìn thành Thiên Đô dưới sự cai trị của Bùi Tắc, bỗng nhiên một trận náo động truyền đến.
Ta cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy một người ăn mày tàn tật đang níu chặt lấy chân của Tống Như Sơ, miệng lớn tiếng kêu la điều gì đó, trên mặt là sự phẫn hận vô tận.
Tống Như Sơ hốt hoảng sai người kéo tên ăn mày đi, nhưng Bùi Tắc lại có vẻ hứng thú ngăn lại.
Rất nhanh hắn đã làm rõ tình huống, tên ăn mày tàn tật này chính là thư sinh đã thành thân với Tống Như Sơ.
Năm đó, sau khi Tống Như Sơ gặp lại Bùi Tắc, nàng ta không thể nào quên được hắn, liền g.i.ế.c Lư Niên trước, nhưng không ngờ Lư Niên mạng lớn không chết.
Sau đó, hắn ta một đường ăn xin bò đến thành Thiên Đô, nhưng hắn ta không biết Tống Như Sơ là người nhà nào, chỉ có thể tìm khắp phố phường, hôm nay cuối cùng nàng ta cũng bị hắn ta tìm thấy.
Đến đây, chân tướng đã được phơi bày.
Mưa lớn trút xuống, Tống Như Sơ quỳ trong mưa nói với Bùi Tắc: "Năm đó ta thật sự là người có hôn sự với quân thượng, ta xin thề với trời không nói dối nửa lời.”
"Tống A Lê là tai tinh, nàng ta không xứng gả cho quân thượng, hiện tại mọi thứ chỉ là trở về đúng vị trí của nó mà thôi."
"Ta và nàng ta sinh ra giống hệt nhau, ta còn biết cách hầu hạ quân thượng hơn nàng ta, quân thượng nhất định sẽ thích ta."
Bùi Tắc đứng dưới ô lẩm bẩm: "Thì ra nàng ấy tên là Tống A Lê."
Sau đó hắn ngồi xổm xuống, nhìn Tống Như Sơ, khóe miệng là nụ cười lạnh lẽo: "Nếu ngươi nguyện ý hầu hạ ta, tại sao năm đó không muốn gả mà bây giờ lại muốn gả?"
"Bởi vì... bởi vì..." Tống Như Sơ run rẩy không nói nên lời.
Bùi Tắc nói: "Bởi vì ngươi sợ chết, bởi vì thứ không có được mới là tốt nhất, đúng không?"
Tống Như Sơ nức nở: "Vốn dĩ là của ta, là của ta."
Cha và mẹ cũng thay Tống Như Sơ cầu xin, nói ngàn sai vạn sai đều là lỗi của họ.
Bùi Tắc hỏi họ: "Các ngươi hoàn toàn có thể giấu Tống A Lê đi, giấu ở nơi ta không tìm thấy để nàng ấy sống, tại sao lại cứ nhất định phải g.i.ế.c nàng ấy?"
Cha nói: "Nàng ta là tai tinh, vốn dĩ nên chết."
Mẹ nói: "Nhỡ đâu nàng ta bị quân thượng tìm thấy, chẳng phải Như Sơ sẽ bị đuổi về sao."
Ta nghe những điều này cũng không cảm thấy quá đau lòng.
Cha có rất nhiều con cái, căn bản sẽ không quan tâm đến sống c.h.ế.t của ta.
Mẹ tự tay nuôi lớn Tống Như Sơ, mọi người lại nói Tống Như Sơ là sao tốt, cho nên bà ấy càng ngày càng thiên vị Tống Như Sơ.
Cuối cùng Bùi Tắc hỏi bọn họ: "Thi thể của nàng ấy ở đâu?"
Ba người bọn họ lại thế nào cũng không chịu nói.
Ta biết, bọn họ cho rằng ta đã chết, Bùi Tắc chưa chắc sẽ g.i.ế.c bọn họ.
Nhưng nếu Bùi Tắc biết ta c.h.ế.t khi đang mang thai cốt nhục của hắn, nhất định sẽ không tha cho bọn họ.
Bùi Tắc đột nhiên nhận ra điều gì đó, hắn ngẩng đầu nhìn về hướng Tống phủ, sau đó thúc ngựa đi tới.
Hắn cứ thế mà đi tới, dừng lại dưới gốc cây lê nơi ta yên nghỉ.
Cây lê năm nay chẳng đơm hoa kết trái, cành lá trơ trọi.
Bùi Tắc buông ô, tay không bới đất, Chu Phóng cùng mọi người cũng vội vàng tới giúp.
Chẳng mấy chốc, ta đã thấy thân xác mình.
Xương cốt ta vẫn chưa mục rữa, trông như đang say giấc, có lẽ do trúng độc mà c.h.ế.t nên thân thể khó phân hủy.
Ta thấy bụng mình bị mổ phanh, cảnh tượng thật hãi hùng.
Xung quanh ai nấy đều quay mặt đi, có kẻ còn nôn ọe không ngừng.
Nhưng Bùi Tắc chẳng hề run sợ, hắn cởi áo ngoài phủ lên thân ta, rồi bế ta lên.
Giữa cơn mưa tầm tã, ta như thấy hắn rơi lệ, nhưng cũng có thể chỉ là nước mưa mà thôi.
"Chủ quân, còn bọn họ thì xử trí thế nào?" Chu Phóng chỉ vào cha mẹ ta và Tống Như Sơ hỏi.
Bùi Tắc bước tới trước mặt Tống Như Sơ, tay hắn từ từ siết chặt cổ nàng ta.
Tống Như Sơ vùng vẫy trong tuyệt vọng, cuối cùng, đầu nàng ta gục xuống, bất động.
"Ta đã thay các ngươi trừ khử tai tình rồi."
Hắn nói với cha mẹ ta.
Sau đó, hắn lại căn dặn Chu Phóng: "Chỉ cần bọn chúng không chết, ngươi cứ tùy ý."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/a-le/chuong-11.html.]
Chu Phóng gật đầu, cha mẹ ta lại hoảng sợ, cầu xin Bùi Tắc g.i.ế.c thẳng bọn họ đi.
Ta từng thấy Chu Phóng xử lý thích khách, bảy mươi hai đạo hình phạt qua một lượt, người vẫn còn thở.
Sống không bằng heo chó, còn khó chịu hơn chết.
Mưa đã tạnh, ánh mặt trời rải khắp cả kinh thành.
Ta nói bên tai Bùi Tắc lời cảm ơn, cũng nói xin hắn hỏa táng ta, đừng chôn ta xuống đất.
Dù hắn cũng chẳng nghe thấy.
Ta nhìn hắn ôm ta đi càng lúc càng xa, cuối cùng ta lớn tiếng gọi: "Bùi Tắc, sau này nếu lại thích một người, ngàn vạn lần đừng dọa nàng ấy nữa, phải nói với nàng ấy sớm một chút!"
Một cơn gió thổi qua, chuông đồng nơi góc mái lầu nhỏ vang lên thanh thúy.
Ta thấy Bùi Tắc bỗng quay đầu lại, hắn nhìn ta trong gió, nhưng cuối cùng vẫn không thấy ta.
Ta xoay người bay đến dưới gốc cây lê, thấy cây lê nở đầy hoa.
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Một bé gái đáng yêu đang ngồi dưới gốc cây lê, ta hỏi con bé đang đợi ai.
Bé gái nói bằng giọng sữa non nớt: "Mẹ ơi, con đang đợi mẹ đấy."
Ta sững người, nét mày nét mắt con bé có chút giống ta, lại có chút giống Bùi Tắc.
Có lẽ đây là con của ta và hắn.
Cũng có lẽ, đây chính là ta thuở bé, ngày ngày ngồi dưới gốc cây lê nở hoa, mong mẹ đến.
Ta mỉm cười với con bé, nắm lấy tay nó: "Mẹ đến rồi, chúng ta đi thôi."
Con bé lập tức nắm c.h.ặ.t t.a.y ta: "Mẹ ơi, chúng ta đi đâu?"
Ta nói: "Trời đất bao la, đi đâu cũng được."
Hoa lê nở trắng xóa cả một vùng, ta dắt tay bé gái, nhìn thấy một dòng sông xinh đẹp.
Bên sông có rất nhiều người đang xếp hàng đi về phía trước.
Phía trước hàng người là một nơi tràn ngập ấm áp.
Ngay khi ta sắp chạm đến sự ấm áp đó, ta nghe thấy giọng Bùi Tắc: "Tống A Lê."
Ta quay đầu lại, thấy hắn đang bước trên mặt sông mà đến.
Hắn khoác bộ trường sam màu mực mà ta yêu thích nhất, mái tóc búi cao tung bay trong gió.
Hắn đến trước mặt ta và đứa trẻ, nói: "Trước đây gọi nàng, nàng cứ mãi làm ngơ, thì ra là gọi nhầm tên. A Lê, may mà ta không đến muộn."
Ta ngỡ hắn lại lạc vào mộng, ngỡ rằng giấc mộng của hắn đã vượt khỏi ranh giới.
Nhưng ta thấy phía sau hắn còn có vô số tướng sĩ đang vượt sông, m.á.u me be bét, cụt tay mất chân.
Hóa ra, hắn đã tử trận.
Rồi hắn bế con lên, rất đỗi tự nhiên nắm lấy tay ta: "Đi thôi, cha mẹ đang đợi chúng ta phía trước."
Ta nhìn về phía trước, ta thấy rất nhiều người, họ đang vẫy tay về phía chúng ta.
Ta còn nhìn thấy nhũ mẫu, bà ấy lại đang giận ta: "A Lê, ta cầu xin thần phật bấy lâu để con sống lâu trăm tuổi, sao con lại đến sớm thế này."
Cuối cùng ta cũng nhớ ra, khoảnh khắc c.h.ế.t đi, ta nghe thấy một giọng nói: "Cho nàng thêm chút thời gian nữa đi, nhũ mẫu của nàng lúc còn sống ngày nào cũng cầu xin ta phù hộ cho nàng, ít nhất cũng phải để nàng nhìn thấy mối thù được báo."
Thì ra, ta có thể hồn phách không tan, không phải do Tống Như Sơ dùng thủ đoạn gì.
Là do nhũ mẫu của ta, lúc còn sống đã cầu xin cho ta.
"Mẹ." Ta gọi bà.
Người nuôi nấng ta nên người là bà, người ban cho ta cái tên là bà, người dạy ta cách sống trên đời cũng là bà.
Người khẩn cầu thần phật phù hộ ta là bà, người ngóng trông ta trở về cũng là bà.
Bà ấy chính là mẹ của ta.
Nhũ mẫu khóc, rồi lại mỉm cười.
Gió thoảng đưa hương, hoa lê trắng tựa tuyết bay theo gió.
Cỏ cây xanh tươi, chim oanh hót vang, trăng sáng gió mát, hoa lê thanh khiết.
A Lê, đi thôi!
________Hết_________