A Lê - Chương 5
Cập nhật lúc: 2024-09-18 13:22:03
Lượt xem: 9,374
Bùi Tắc thong dong dạo bước trong vườn, Tống Như Sơ khẩn trương theo sát bên cạnh.
Mẹ nhẹ nhàng vỗ về tay nàng ta, như ra hiệu bảo nàng ta đừng lo lắng.
Cha ta hỏi thăm Bùi Tắc về tình hình triều chính gần đây, Bùi Tắc không đáp, chỉ hái một đóa hải đường cài lên mái tóc Tống Như Sơ.
Đôi mắt nàng ta bỗng sáng bừng, rồi lại e thẹn cúi đầu.
Cha mẹ ta cũng mỉm cười, thở phào nhẹ nhõm.
Trước đây, Bùi Tắc cũng từng cài hoa cho ta, không phải là vì hắn yêu thích ta, chỉ là ta như một món đồ chơi của hắn vậy, khi rảnh rỗi, hắn muốn tô điểm một chút để mua vui.
Hoặc cũng có thể là trước khi hưởng dụng, hắn muốn trang điểm cho ta thêm xinh đẹp, hợp ý hắn hơn, để hắn có thể tận hưởng trọn vẹn hơn.
"Đa tạ quân thượng." Tống Như Sơ nói bằng giọng điệu ngọt ngào.
Bùi Tắc mỉm cười, tiếp tục bước về phía trước.
Phía trước chính là nơi chôn cất ta, t.h.i t.h.ể của ta nằm dưới đám hoa trà my kia.
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Nhưng khi ta lướt đến nơi đó, ta không còn cảm nhận được thân xác của mình nữa.
Ta thấy đất đã được đào xới, t.h.i t.h.ể đã bị dời đi, hẳn là làm vào tối qua.
Cuối cùng họ vẫn không dám đánh cược.
Bùi Tắc là người từ cõi c.h.ế.t trở về, họ sợ hắn sẽ phát giác ra điều gì đó.
Nhưng bây giờ ta đang ở đâu?
Đột nhiên, gió nổi lên, vô vàn cánh hoa lê bay đến, trong gió thoang thoảng một mùi hương lạnh lẽo...
Hoa lê rơi tựa tuyết, nửa mùa xuân đã qua.
Bùi Tắc nhìn theo hướng những cánh hoa lê bay tới, ở cuối vườn, có một tiểu viện nhỏ xinh, trong viện có một cây lê nở hoa trắng muốt, đẹp đến nao lòng.
Bùi Tắc bước về phía đó, cha mẹ ta vội vàng ngăn lại, nói rằng nơi ấy chẳng có gì đáng xem.
Bùi Tắc đáp rằng hắn chưa từng thấy hoa lê trắng trong như trăng, gió mát như thế này, đến ngắm một chút cũng không sao.
Tống Như Sơ lập tức giả vờ chóng mặt: "Quân thượng, trời quá oi bức, thiếp thấy hơi mệt, muốn vào nghỉ một lát."
Bùi Tắc thấy sắc mặt nàng ta tái nhợt, trên trán lấm tấm mồ hôi, do dự một chút rồi cùng nàng ta rời đi.
Nhìn sắc mặt cha mẹ, ta biết chắc t.h.i t.h.ể mình đang nằm trong tiểu viện đó.
Trong phòng, mẹ ở bên Tống Như Sơ nghỉ ngơi, cha thì đưa Bùi Tắc đến Tĩnh Xá uống trà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/a-le/chuong-5.html.]
"Mẹ, cái tai tinh kia có thật sự mang thai không?" Tống Như Sơ hỏi.
Mẹ gật đầu: "Đêm qua chúng ta đã m.ổ b.ụ.n.g nó ra, quả thật là có."
Nghe đến đây, bụng ta đau quặn thắt, như thể linh hồn ta cũng bị mổ xẻ.
Ta không ngờ rằng, ta vậy mà lại thật sự có thai.
Uống biết bao nhiêu là thuốc, ta cứ ngỡ thân thể mình không thể nào sinh con đẻ cái được nữa.
“May mà chúng ta ra tay trước, nếu không đợi đến khi nàng ta lộ bụng, con sẽ không còn cách nào giả mạo nàng ta được nữa." Tống Như Sơ thở phào nhẹ nhõm.
Mẹ gật đầu: "Hôm nay thấy Quân thượng đối với con rất tốt, con phải nhanh chóng nắm bắt cơ hội, đợi có con rồi, dù Quân thượng có nhìn ra điều gì, vì đứa trẻ, hắn cũng sẽ bỏ qua thôi."
Diệp Nhi cũng nói: "Nô tỳ đã cho người dùng nhiều tiền hỏi thăm vị thái y kia, thái y nói Quân thượng chỉ hỏi thăm sức khỏe của tiểu thư thôi, không có gì khác."
Tống Như Sơ có chút không vui: "Vậy ra không phải hắn quan tâm ta, mà là quan tâm đến cái tai tinh kia."
Mẹ ôn tồn an ủi nàng ta: "Như Sơ, A Lê đã c.h.ế.t rồi, từ nay về sau Quân thượng chỉ thuộc về một mình con. Con xem, hôm nay hắn còn cài hoa cho con, sau này ắt sẽ ân ái đến bạc đầu, con cháu đầy đàn."
Lúc này Tống Như Sơ mới nở nụ cười: "Mẹ, hiện tại con gái cảm thấy thật hạnh phúc."
Mẹ mỉm cười nhìn nàng ta: "Chỉ cần con gái ngoan của ta hạnh phúc là được."
Ta không nán lại nhìn thêm nữa, lặng lẽ phiêu ra ngoài.
Nhưng ta biết đi đâu về đâu đây?
Lúc còn sống, ta không thể về lại nhà mẹ đẻ, cũng chẳng thể hòa nhập vào nhà chồng.
Chết rồi, vậy mà vẫn không được giải thoát.
Đêm xuống, Tống Như Sơ vẫn ngóng đợi Bùi Tắc như đêm qua.
Thế nhưng Bùi Tắc vẫn còn ở Phong Các uống rượu.
Nếu là trước kia, ta hẳn sẽ thở phào nhẹ nhõm, hắn cứ uống đi, uống say càng tốt, ta còn được ngủ một giấc ngon lành.
Nhưng giờ đây ta lại thấy kỳ lạ, rõ ràng ban ngày hắn còn cài hoa cho Tống Như Sơ, sao đêm đến lại không tới nữa.
Ta lướt đến Phong Các, hắn đang ngồi đó, tay cầm chén rượu nhưng không uống, bên cạnh còn có gia thần Chu Phóng.
Chu Phóng nói hôm nay Bùi Tắc đến Tống gia, còn trước mặt bao nhiêu người diễn cảnh vợ chồng ân ái, trong triều ắt sẽ cho rằng Bùi Tống hai nhà là một thể, như vậy Tống gia sẽ bị kẻ thù của Bùi gia cô lập, cũng không tạo ra được uy h.i.ế.p gì nữa.
Thì ra đây mới là lý do Bùi Tắc đến Tống gia, ta còn tưởng là hắn đã nhìn ra sơ hở gì của Tống Như Sơ.
Là ta đã nghĩ nhiều rồi.