A Lê - Chương 6
Cập nhật lúc: 2024-09-18 13:25:16
Lượt xem: 9,025
Chu Phóng vẫn đang tâu về chuyện triều đình, Bùi Tắc lại có vẻ lơ đãng.
Chu Phóng cũng nhận ra: "Chủ quân có tâm sự?"
Bùi Tắc nói: "Mấy hôm trước ta có một giấc mơ, mơ thấy nữ quân và một hài đồng nhỏ đứng ở bờ bên kia sông, bờ bên kia là một vùng hoa lê nở trắng xóa, ta gọi nàng, nàng lại không để ý tới."
Chu Phóng cười nói: "Có lẽ là ngày nghĩ gì đêm mơ thấy đó, chủ quân mong muốn có một mái ấm thật sự rồi."
Bùi Tắc lại lắc đầu: "Ngày cha mẹ người thân ta qua đời, ta cũng mơ thấy họ đứng ở bờ bên kia sông, gọi thế nào cũng không nghe thấy."
Chu Phóng vội an ủi: "Xin chủ quân đừng đau buồn lo lắng quá, huống hồ nữ quân hiện đang bình an vô sự ở trong phủ, chỉ là một giấc mộng mà thôi."
Bùi Tắc nhấp một ngụm rượu: "Có lẽ chỉ là mơ thôi."
Im lặng một lúc, hắn lại nói: "Ngươi phái người đi theo dõi Tống gia, nàng ta về đó mấy ngày liền khỏe mạnh, thật sự không bình thường, hôm nay Tống gia lại có vẻ như đang che giấu điều gì đó."
Tống Như Sơ đã say giấc nồng, nàng ta dựa vào thành giường, khóe môi còn vương vấn ý cười.
Nàng ta vốn không giỏi chờ đợi.
Khi chờ đợi người khác, đặc biệt là chờ một người có quyền sinh sát, nàng ta còn dám ngủ.
Diệp Nhi định đánh thức nàng ta, Bùi Tắc khoát tay, nhẹ giọng nói: "Để nàng ấy ngủ đi."
Tống Như Sơ quả thật là một ngôi sao may mắn.
Ngươi xem, dù nàng ta chỉ là giả mạo ta, cũng có thể lập tức có được những thứ ta chưa từng có được.
Ta muốn báo mộng cho Bùi Tắc, nói cho hắn biết ta đang nằm dưới gốc lê ở Tống gia.
Nhưng ta lại chẳng biết làm cách nào để vào giấc mơ của hắn.
Lúc này, hắn đang ngủ, lông mày nhíu chặt, như đang bị ác mộng giày vò.
Ba năm qua ta đã nhiều lần thấy hắn như vậy, có khi hắn còn rơi lệ trong mơ.
Mỗi lần ta muốn đánh thức hắn, hắn sẽ lập tức tỉnh dậy và dùng sức bóp cổ ta.
Chỉ khi thấy là ta, hắn mới buông tay.
Lúc đó hắn bảo ta đừng chạm vào hắn khi hắn đang ngủ, bởi vì hắn sẽ g.i.ế.c ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/a-le/chuong-6.html.]
Ta sợ hãi rất lâu, mãi cho đến khi nghe người ta nói Bùi Tắc những năm ở Bắc Cảnh thường xuyên bị ám sát, nên giấc ngủ của hắn luôn không yên ổn.
Ta suy nghĩ một hồi, lấy hai tay nâng mặt hắn, trán chạm vào trán hắn, có lẽ sẽ có thể đi vào giấc mơ của hắn.
Nhưng vẫn vô dụng, hắn là người cảnh giác như vậy, mà ngay cả mí mắt cũng không động đậy.
Mấy ngày nay ta cũng đã thử tìm người khác và những hồn ma khác, nhưng dường như ta bị giam cầm bên cạnh Tống Như Sơ, chỉ cần rời xa nàng ta một chút, ta lại bị một lực lượng vô hình kéo trở lại.
Ta không biết nàng ta còn làm gì với ta nữa, chẳng lẽ ta phải mãi mãi bị trói buộc như vậy sao?
Ta vừa ngẩng đầu toan bước ra, Bùi Tắc chợt ôm lấy ta, xoay ta một vòng.
Tuy ta chẳng có hình hài, mà hắn như thể ôm ấp được ta vậy.
Rồi hắn cũng tỉnh giấc.
Nhìn vào vòng tay trống không, hắn ngẩn ngơ hồi lâu, yết hầu khẽ động, hơi thở từ nặng nề trở nên đều đặn.
Ta nghe hắn lẩm bẩm: "Bùi Tắc, đừng để nàng ta mê hoặc ngươi."
Trong cuộc hôn nhân này, hắn vẫn luôn là kẻ tỉnh táo.
Dẫu biết bao đêm dài, hắn như muốn khắc sâu ta vào tận xương tủy, nhưng khi bình minh hé rạng, hắn lại trở về làm Bắc Trấn Vương Bùi Tắc, ta vẫn chỉ là nữ nhi nhà họ Tống như thuở ban đầu.
Trời còn tờ mờ sáng, trong cung lại có người đến báo, Thiên tử bỗng dưng tỉnh lại.
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Bùi Tắc vào cung, chẳng bao lâu sau, tiếng chuông báo tang vọng khắp kinh thành.
Thiên tử băng hà, cả nước chìm trong tang tóc, tân đế còn thơ dại, Bùi Tắc nhiếp chính.
Mười ba năm trước, hắn bị đày đến doanh trại Bắc Cảnh, mang theo xiềng xích nhục nhã, mười ba năm sau, hắn đạp trên núi thây biển máu, đứng trên đỉnh cao quyền lực.
Và rồi hắn bắt đầu cuộc thanh trừng tàn khốc của mình.
Năm đại gia tộc năm xưa bị hắn tru di đến nỗi chỉ còn lại mỗi nhà họ Tống.
Thiên hạ đồn đại: "Bốn nhà Chu, Vương, La, Tạ năm xưa sai lầm rồi, đáng lẽ phải dâng mỹ nhân thay vì châu báu."
"Châu báu vốn là vật ngoài thân, chỉ người mới có tình. Ta may mắn được chiêm ngưỡng dung nhan Nữ quân, quả là tiên nữ hạ phàm, khiến người ta động lòng trắc ẩn. Dù Bắc Trấn Vương có lòng dạ sắt đá đến đâu, há lại chẳng xiêu lòng trước mỹ nhân?"
"Nghe đồn, hễ Bắc Trấn Vương ở trong phủ, là chẳng rời khỏi giường Nữ quân nửa bước."