A Lê - Chương 7
Cập nhật lúc: 2024-09-18 13:28:55
Lượt xem: 8,345
Lúc ta nghe được những lời này, mẹ đang tấm tắc khen Tống Như Sơ: "Con gái ngoan của ta, giờ đây con là nữ nhân tôn quý nhất thiên hạ, đến Thái hậu cũng kém con một bậc."
Tống Như Sơ buồn bã nói: "Tôn quý thì được ích gì, con gái đã hơn một tháng chẳng được gặp quân thượng."
Mẹ khuyên nàng hãy nhẫn nại, rằng hắn đang bận rộn việc triều chính, qua giai đoạn này sẽ ổn thôi.
Tống Như Sơ lo lắng sẽ có người khác thừa cơ thay thế mình.
Mẹ cười bảo: "Hiện tại thì chưa có, mà có thì cha mẹ cũng sẽ thay con trừ khử."
"Mẹ, người thật tốt với con."
Mẹ đáp: "Không tốt với con thì tốt với ai, con là bảo bối mà ta nâng niu chăm sóc từ thuở bé mà."
Ta ngẩn ngơ nhìn hai người họ, là bởi vì ta không lớn lên bên cạnh mẹ, cho nên ta cũng giống như "người khác" trong miệng bà sao?
Những người mà có thể tùy ý bị trừ khử ấy?
Tống Như Sơ lại hỏi bà tình trạng thi thể, mẹ nói không có đào lên xem lại, nhưng đại khái là đã mục nát thành chất dinh dưỡng cho cây lê kia rồi.
Ta cúi đầu nhìn chân mình, cảm thấy mẹ nói đúng.
Mấy ngày trước, chân ta bắt đầu trở nên trong suốt, ta nghĩ ta đang bắt đầu tiêu tan.
Ta không biết tại sao ta lại lưu lại nhân gian, cũng không biết có thể lưu lại bao lâu.
Càng không biết tại sao ta đã c.h.ế.t lâu như vậy, mà cũng không thấy quỷ sai đến bắt ta.
Hai ngày sau, Bùi Tắc rốt cuộc cũng hồi phủ.
Tống Như Sơ ngồi trước gương, tỉ mỉ trang điểm.
Nàng ta ngắm nghía dung nhan của mình trong gương, hỏi: "Diệp Nhi, có phải trước kia đều là quân thượng tự mình đến đây, A Lê chưa từng chủ động mời hắn đến không?"
Diệp Nhi đáp: "Dạ phải."
Tống Như Sơ khẽ hừ một tiếng: "Vậy ra nàng ta cũng có chút bản lĩnh, trước kia ta đã xem nhẹ nàng ta rồi."
Diệp Nhi lại thưa: "Nữ quân, người có muốn thay y phục khác trang nhã hơn một chút không? Nhị tiểu thư xưa nay ít khi mặc đồ sặc sỡ như vậy."
Tống Như Sơ lạnh lùng: "Nàng ấy là nàng ấy, ta là ta, ta thích gì thì mặc nấy."
"Nhưng mà..."
"Diệp Nhi." Tống Như Sơ quay lại nhìn nàng ta: "Đã hai tháng rồi, Tống A Lê giờ chỉ còn là nắm xương trắng, có gì phải lo lắng?"
Mấy hôm trước ta còn thấy nàng ta lanh lợi, giờ lại hồ đồ thế này.
Không, nàng ta không hồ đồ, chỉ là đang vội vã thoát khỏi cái bóng của ta mà thôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/a-le/chuong-7.html.]
Chẳng ai muốn mãi mãi sống trong bóng hình kẻ khác.
Hoàng hôn buông xuống, Bùi Tắc cuối cùng cũng đến.
Một thân long bào đen tuyền điểm xuyết chỉ vàng, giữa vẻ uy nghiêm còn toát lên khí chất cao quý.
Xuất thân của hắn vốn là con nhà quyền quý, chỉ là trước kia bị m.á.u tanh và thù hận che lấp đi tất cả.
Tống Như Sơ vội vã đứng dậy nghênh đón, ánh mắt nàng ta chan chứa vẻ kinh diễm và si mê. "Quân thượng, chàng đã về."
Tống Như Sơ dịu dàng nép vào lòng Bùi Tắc.
Lúc này, Bùi Tắc cũng tràn đầy khí thế hào hùng.
Quyền cao chức trọng, mỹ nhân kề cận, bậc nam nhi nào lại chẳng vừa lòng.
Hắn ôm lấy vòng eo thon thả của Tống Như Sơ, ánh mắt sắc lạnh dần dịu lại, ánh lên chút ôn nhu.
"Ừ, ta đã về." Hắn khẽ đáp, giọng khàn khàn.
Bỗng nhiên, hắn chau mày: "Nàng vẫn chưa đổi hương sao?"
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Ánh mắt Tống Như Sơ hơi lảng tránh: "Đã... đã đổi rồi ạ. Lần trước quân thượng không thích, ta đã không dùng nữa."
Bùi Tắc nhìn nàng ta, như đang suy nghĩ điều gì, cuối cùng không nói gì thêm, cùng nàng ta dùng bữa rồi rời đi.
Hắn vừa đi khỏi, Tống Như Sơ liền giật phăng hết trân châu ngọc ngà và túi thơm trên người xuống: "Ta dùng hương hoa lê lâu như vậy, suýt nữa thì ướp mình thành quả lê luôn rồi, sao quân thượng còn bảo mùi hương khác lạ."
"Diệp Nhi, có phải ngươi đang lừa ta, có phải ngươi không muốn người nhà ngươi sống nữa không?" Giọng nàng ta sắc lạnh.
Diệp Nhi vội vàng quỳ xuống: "Nô tỳ vạn lần không dám lừa dối nữ quân."
"Vậy thì vì sao?"
Diệp Nhi ngẫm nghĩ một chút: "Hay là không phải hương hoa lê mà là hương cơ thể? Nô tỳ nghe nói mỗi người đều có mùi hương riêng của mình."
Tống Như Sơ nói: "Hương hoa lê với hương cơ thể gì chứ, chẳng lẽ hắn không nhìn mặt sao? Giờ ta và tai tinh kia giống nhau như đúc, đến ta còn chẳng nhận ra mình nữa là."
Tống Như Sơ không hay, ta cũng chẳng rõ, Bùi Tắc trước nay chưa từng nhắc đến mùi hương nào trước mặt ta.
Ta lướt đến bên Bùi Tắc, hắn ngồi trước án thư, dưới ánh nến le lói, hắn nhìn nghiên mực trên bàn.
Từng có những khi, hắn ở đây viết chữ, ta ở bên mài mực.
Ngoài song cửa là trúc biếc, mỗi khi gió thoảng qua, tiếng lá xào xạc hòa cùng hương mực thơm, tạo nên một khoảnh khắc yên bình khác lạ, là những giây phút ta yêu thích vô cùng.
Gió vẫn thổi, trúc vẫn reo, nhưng người mài mực đã chẳng còn.