A Thư - Chương 5
Cập nhật lúc: 2024-10-18 15:52:29
Lượt xem: 1,657
12.
Nói mất trí nhớ, đúng thật là mất trí khôn.
Bây giờ, Tạ Kỳ An chỉ nhớ rằng ta là thê tử của hắn, hắn phải tìm ta. Ngoài ra, hắn không nhớ bất cứ điều gì khác.
Người ta còn nói trên đường đến tìm ta, hắn đã bị kẻ xấu hãm hại.
"Vậy thì sao?" Ta cười nhạt, ánh mắt cảnh giác nhìn những người trước mặt,
"Ta và hoàng thượng của các người không có bất kỳ quan hệ nào hết, chuyện hắn ta trúng độc và mất trí nhớ cũng không liên quan đến ta. Nói thẳng ra, năm đó ta còn phải chịu khổ vì Tạ Kỳ An. Các người không sợ ta nhân cơ hội này làm hại hắn ta sao?"
Giết thì ta không dám, dù sao hắn ta cũng là đương kim hoàng đế.
Nhưng ta có rất nhiều cách để hành hạ một kẻ ngốc cứ bám lấy mình.
Mặt thuộc hạ của Tạ Kỳ An lập tức xanh mét.
Một người hét lên: "To gan! Ngươi có biết—"
Nhưng chưa kịp nói hết câu đã bị Tạ Kỳ An đá bay.
Chàng đứng chắn trước mặt ta, ánh mắt sắc lạnh: "Không được hù dọa nương tử của ta!"
Quả nhiên có chút khí thế của bậc đế vương.
Nhưng ngay giây tiếp theo, Tạ Kỳ An quay đầu nhìn ta, nở nụ cười rạng rỡ: "Nương tử, ta sẽ bảo vệ nàng."
Người này mất trí nhớ thôi mà ngay cả tính cách cũng thay đổi trời vực.
Ta không đáp, chỉ lạnh lùng lùi xa Tạ Kỳ An hơn một chút.
Hắn ta thoáng ngây người, sắc mặt lập tức ảm đạm.
"Tiểu thư A Thư."
Người có vẻ là thủ lĩnh thở dài, nhưng giọng điệu cứng rắn:
"Hoàng thượng khi tỉnh táo đã nói rằng người phải do tiểu thư chăm sóc, chúng ta cũng chỉ làm theo mệnh lệnh.
"Nhưng mong tiểu thư A Thư suy nghĩ kỹ, dù sao Hoàng thượng chỉ tạm thời trúng độc, mà những người âm thầm bảo vệ ngài, không phải ai cũng dễ nói chuyện như chúng ta."
Ta hiểu rõ lời đe dọa ẩn sau câu nói của hắn ta.
Ngọn lửa giận trong lòng bùng lên rồi lại bị ta kìm nén.
Ta quay sang nhìn Tạ Kỳ An, người đang cố gắng nhích lại gần ta, cau mày, giọng đầy khó chịu:
"Được thôi."
13.
Cuối cùng, Tạ Kỳ An vẫn ở lại quán trọ của ta.
Để tránh gây thêm rắc rối, thuộc hạ của hắn đã dịch dung cho hắn.
Ta không biết có bao nhiêu người đang âm thầm bảo vệ hắn, chỉ nhắc A Lâm và Tiểu Điệp tránh xa hắn một chút.
Tiểu Điệp không thấy có gì, nhưng A Lâm có vẻ đã đoán ra điều gì đó.
Tuy nhiên, ta ngăn A Lâm lại, không để hắn can thiệp vào chuyện này.
Tạ Kỳ An luôn ở bên cạnh ta.
Hắn ta không làm gì nhiều, chỉ yên lặng nhìn ta.
Dường như chỉ cần như thế, hắn đã cảm thấy mãn nguyện.
Đôi khi cũng tranh thủ làm vài việc lặt vặt giúp ta.
Nhưng luôn vụng về.
Mỗi khi làm sai điều gì, hắn ta đều có chút bối rối, lúng túng nhìn ta.
Nhỏ giọng: "A Thư, ta bồi thường cho nàng được không?"
Ta không để ý.
May mà không gây thêm rắc rối gì cho ta, nên ta coi như bên cạnh không có người này.
"Cái đuôi nhỏ từ đâu mà cứ bám theo ngươi vậy?"
Ông chủ Trúc Tùng Lâu, Lục Trì Vân liếc mắt nhìn qua Tạ Kỳ An, tặc lưỡi:
"Xấu xí quá."
Ở biên cương mọi người rất phóng khoáng hào sảng.
Trúc Tùng Lâu tuy danh nghĩa là một trà lâu, nhưng phần lớn khách đến đây đều là nữ giới.
Còn ta dạo trước vừa hợp tác với Lục Trì Vân một mẻ phấn son.
"Có cần ta giúp cô đuổi hắn đi không?"
Lục Trì Vân nói, liền hơi cúi người tiến gần ta, đôi mắt hồ ly đầy ý cười vụn vặt:
"Nể tình ngươi là khách hàng thân thiết của ta—"
Hắn cố ý kéo dài âm cuối, mang theo vài phần êm ái lượn lờ.
Ta bất đắc dĩ: "Lục lão bản ngươi…"
"Cút ngay cho ta!"
Lời ta còn chưa kịp nói xong, Lục Trì Vân đã bị kéo mạnh ra.
Người này vốn đã mặc đồ lỏng lẻo, giờ đây trực tiếp mở rộng, để lộ cả vùng n.g.ự.c trắng nõn.
Tạ Kỳ An lập tức chắn tầm nhìn của ta, sắc mặt đen lại: "Không biết xấu hổ."
Ta: "…"
"Ngươi thật vô lễ."
Lục Trì Vân không vội vàng, thong thả chỉnh lại áo quần, sắc mặt cũng lạnh dần: "Ta đang nói chuyện với chủ nhân của ngươi, làm gì có chuyện kẻ hầu can thiệp vào? Thư lão bản đúng là có lòng từ bi, chi bằng giao hắn cho ta dạy dỗ đàng hoàng một phen."
Tạ Kỳ An mím môi, trong mắt lóe lên một chút hung dữ.
Nhưng bị ta không kiên nhẫn ngắt lời: "Tạ... Thành, ngươi ra ngoài!"
Tạ Kỳ An sững sờ.
Hắn ta hơi không tin nổi, quay đầu nhìn ta, vẻ mặt lập tức trở nên uất ức.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/a-thu-ilwy/chuong-5.html.]
Một tiếng "nương tử" vừa thốt ra được một chữ đã bị ta lườm cảnh cáo.
Ta lạnh giọng: "Đừng ép ta đuổi ngươi đi."
Nói cũng buồn cười.
Nhiều năm trước ta rất mong đợi Tạ Kỳ An gọi ta là "nương tử", nhưng hắn ta chưa từng gọi;
Bây giờ ta không cần nữa, hắn ta lại cứ nương tử này , nương tử nọ mà gọi ta.
Tạ Kỳ An cúi mắt.
Rồi khi ngước lên, đã yên lặng trở lại.
"Được." Hắn ta cười với ta, trong mắt chút hung dữ lại bị kìm nén, nụ cười dịu dàng, ngoan ngoãn:
"Vậy ta ở ngoài đợi A Thư."
Ta không để ý.
Còn Lục Trì Vân lại tặc lưỡi, trực tiếp cáo tội trước mặt mọi người:
"A Thư, tên hầu của ngươi dám trợn mắt nhìn ta!
"Hắn liếc ta rất hung dữ, như thể sắp lao lên gi.ết ta vậy. A Thư, ta sợ quá à!"
Tạ Kỳ An cơ thể cứng đờ, rồi nhanh chóng rảo bước rời đi.
Ta cúi đầu nhìn Lục Trì Vân, người đang muốn rúc vào lòng ta, mỉm cười:
"Làm tổn hại thanh danh của ta, bớt một phần lợi nhuận."
Lục Trì Vân lập tức nghiêm túc: "Không được đâu."
Lục Trì Vân quả là một con cáo già.
Ta rốt cuộc vẫn còn non lắm.
Nhưng hắn đã sẵn lòng dẫn dắt, ta cũng gắng theo mà học hỏi.
Về phần thù lao... cũng sẽ có ngày trả đủ.
Dù Lục Trì Vân cứ bảo chỉ cần người để thế thân là được.
Phần lớn thời gian ta chỉ cười cười, không để trong lòng.
Vết sẹo trên mặt vẫn chưa từng xóa đi.
Trước kia là sợ bị người khác phát hiện thân phận, sau đó nhận ra bộ dạng xấu xí này lại giúp ta có được sự bình yên hiếm hoi ở vùng biên ải này.
Khi ra ngoài ta không nhìn thấy Tạ Kỳ An.
Nhưng bên cạnh hắn ta luôn có người bảo vệ, ta cũng không quản thêm.
Đến khi đêm khuya ngủ say, ta mơ hồ cảm giác bên cạnh có người.
Khi gắng mở mắt ra, cảnh tượng trước mặt khiến đồng tử ta co lại.
"Nương tử."
Tạ Kỳ An nghiêng đầu cười với ta, dường như hoàn toàn không biết mình đang làm gì.
Giờ đây hắn ta áo quần nửa mở.
Chiếc áo lót rộng rãi buông thõng trên vai, sợi dây chuyền vàng lấp ló nơi xương quai xchàng chảy xuống ngực.
Cuối cùng chìm vào sâu thẳm bên dưới.
Chỉ cần hắn ta khẽ động, liền có tiếng chuông vang lên.
Bộ dạng này ta từng thấy ở Trúc Tùng Lâu của Lục Trì Vân.
Lục Trì Vân cũng từng giả trang mấy lần thành như vậy.
Nhưng ta chỉ cảm thấy hắn cố tình dùng cách này để chiếm lợi, nên chưa bao giờ để ý.
Còn Tạ Kỳ An, trang phục thế này,ta lại vô thức cau mày.
Nhìn ta, ánh mắt đầy uất ức: "Nương tử, ta không thoải mái."
Nhưng ta bỗng nhiên bình tĩnh lại.
Ta yên lặng nhìn Tạ Kỳ An, nhìn hắn ta trong vô thức lộ ra một chút hoảng loạn.
Nhưng rất nhanh lại che giấu.
"Nương—A Thư."
Tạ Kỳ An nhanh chóng sửa lời, như thể làm sai điều gì, giọng nói cũng trầm hẳn: "Ta tưởng nàng thích như vậy."
Thái độ cẩn thận, như sợ ta sẽ nổi giận.
Ngược lại hoàn toàn với trước kia.
Trước đây ta luôn lo lắng cho cảm nhận của Tạ Kỳ An.
Nhưng giờ đã chẳng còn cảm giác gì nữa, chỉ thấy một hơi nghẹn trong lồng ngực.
Không lên nổi cũng không xuống được.
Nhưng rồi cơn nghẹn ấy nhanh chóng bị một luồng giận dữ thay thế.
Ta nhếch mép: "Ngươi không cần làm thế."
"A Thư."
Tạ Kỳ An có chút bất an gọi ta: "Trước đây... có phải ta đã làm điều gì quá đáng không? Nên ngươi mới giận đến mức không định tha thứ cho ta nữa?"
Nói đến cuối, giọng hắn ta run rẩy.
Gấu áo ta bị kéo nhẹ.
Giọng Tạ Kỳ An gần như van xin: "A Thư, ta biết sai rồi, ngươi có thể cho ta một cơ hội không?"
Trong giọng nói có chút tủi thân.
Ta thản nhiên rút lại gấu áo của mình, rồi nở nụ cười với hắn ta.
Như trước kia, giọng điệu vỗ về:
"Được thôi."
Nghe vậy, trong mắt Tạ Kỳ An lấp lánh ánh sáng.