Ác Duyên - Phần 7
Cập nhật lúc: 2024-10-15 11:10:23
Lượt xem: 4,700
13
Cả Lục gia bắt đầu bận rộn.
Quả nhiên, Hoàng thượng niệm tình công lao của tổ tiên nhà họ Bùi, lại nói rằng đây chỉ là chuyện phong lưu, không phải việc đại sự đe dọa triều đình. Hoàng thượng đã đứng ra giảng hòa, ban hôn cho Bùi Trạm và Lục Thanh Uyển.
Ngày thành thân đã được ấn định một tháng sau, vì vậy Lục gia đang tất bật chuẩn bị sính lễ.
Nhưng những việc này đều là người hầu lo liệu, còn Lục Thanh Uyển lại rất nhàn nhã, mời ta ra bờ hồ dạo chơi.
Mọi chuyện đều phát triển đúng như lời ta nói, đến nay, nàng càng thêm tin tưởng và phụ thuộc vào ta.
“Thanh Yêu, muội nghĩ Bùi Trạm bây giờ có phải đang rất oán ta không?”
Ta đưa thức ăn cho cá vào tay nàng, nhẹ giọng an ủi: “Tỷ tỷ sợ gì chứ, ta thấy Bùi Trạm đối với tỷ tình thâm nghĩa trọng, giờ được cưới tỷ chắc hẳn hắn vui mừng không hết, đâu còn để tâm oán giận gì nữa.
“Chỉ cần tỷ viết cho hắn một phong thư, nói thật ra trong lòng tỷ từ trước đến nay luôn có hắn, chỉ là phụ thân ép buộc. Hắn nhất định sẽ bỏ qua hết mọi chuyện, lại yêu thương tỷ như trân châu bảo ngọc.”
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
“Thật không?”
Nhìn ánh mắt lấp lánh hy vọng của Lục Thanh Uyển, ta mỉm cười dịu dàng, chân thành nhất: “Đương nhiên là thật.”
Tối hôm đó, một bức thư tình do chính tay Lục Thanh Uyển viết đã được gửi đến tay Bùi Trạm.
Nhưng điều nàng không biết là, Bùi Trạm đã lập tức xé nát bức thư ấy.
Bởi vì mọi người đều chưa biết một sự thật, rằng chân của Bùi Trạm sau khi quỳ suốt ba canh giờ dưới trời tuyết đã nhiễm hàn khí sâu, không thể chữa khỏi, chân hắn đã phế rồi.
Không những phải chịu đựng cơn đau âm ỉ mỗi khi trời mưa tuyết, ngay cả việc đi lại nhanh một chút cũng khiến hắn đau đớn khôn cùng, chỉ có thể bước đi tập tễnh.
Đường đường là một Vệ Viễn Bá, vậy mà giờ đây trở thành một kẻ què quặt, có thể tưởng tượng được hắn suy sụp đến mức nào.
Khi nghe nha hoàn của Lục Thanh Uyển, Hoa Tuyết, báo cáo lại, ta đưa cây trâm ngọc bích trong tay cho nàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/ac-duyen/phan-7.html.]
Nàng kiên quyết lắc đầu, không chịu nhận: “Cô nương đã cứu mạng nô tỳ, nô tỳ làm những chuyện này không đáng gì cả.”
Hôm đó, Lục Thanh Uyển bị Bùi Trạm ép buộc bên bờ hồ, Hoa Tuyết không bảo vệ được chủ nhân, bị Lý Doanh Doanh tức giận định đánh c.h.ế.t bằng năm mươi roi, ta đã kịp thời ngăn lại.
Ta nói với Lục Thanh Uyển: “Hoa Tuyết luôn trung thành với tỷ tỷ, chuyện này còn chưa ngã ngũ, nếu g.i.ế.c nhân chứng đi, người ngoài lại nghĩ tỷ có gì mờ ám.”
Lục Thanh Uyển nghe lời, Lý Doanh Doanh cũng cảm thấy có lý, nên tha mạng cho Hoa Tuyết, giữ lại làm người chứng minh sau này.
Nhưng chẳng ngờ, việc đó giúp ta cài một nội gián ở bên cạnh họ.
Kiếp trước, ta ngây thơ không biết gì, bên cạnh chỉ có hai nha hoàn là Xuân Phong và Xuân Vũ do di nương để lại, luôn trung thành với ta. Còn lại, tất cả trong viện của ta đều là tai mắt do Lý Doanh Doanh sắp đặt.
Về sau, khi ta bị Lý Doanh Doanh đánh bằng roi, Xuân Phong đã đứng ra che chắn cho ta, bị đánh đến c.h.ế.t ngay trước mặt ta.
Xuân Vũ cũng bị Lý Doanh Doanh gả cho một lão già trong phủ, nàng quyết không chịu, nên đã nhảy giếng tự tử.
Ta hoàn toàn trở thành một con rối trong tay Lục Thanh Uyển.
Khi ở phủ họ Bùi, mọi hành động và lời nói của ta đều trở thành trò cười mà đám nha hoàn bẩm báo lại cho nàng.
Mỗi khi nàng và Bùi Trạm hẹn hò, ta sẽ bị nha hoàn dẫn đi chỗ khác.
Thậm chí, lần cuối cùng ta phát hiện ra mối quan hệ của họ, cũng là do một tay nàng sắp đặt.
Ta còn nhớ rõ ngày ấy, khi ta đang ngồi trong phòng thêu thùa, nha hoàn Lưu Nguyệt chạy vào báo rằng Bùi Trạm đã về phủ, hiện đang nghỉ ngơi ở tiền viện.
Nàng còn khuyên ta nên đích thân nấu chút gì đó để lấy lòng Bùi Trạm, nhằm hàn gắn mối quan hệ vợ chồng.
Nhưng thực ra, tất cả đều là do Lục Thanh Uyển sắp đặt.
Nàng cảm thấy ta đã không còn giá trị lợi dụng, chỉ là cái gai trong mắt nàng tại Bùi phủ, nên ta đáng phải chết.
Thế nhưng ở kiếp này, mọi chuyện đã hoàn toàn thay đổi.
Nàng giờ chỉ là con châu chấu trong tay ta, nhảy nhót không được bao lâu nữa!