Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Ác Duyên - Phần 8

Cập nhật lúc: 2024-10-15 11:10:40
Lượt xem: 6,296

14

 

Rất nhanh, ngày thành thân của Lục Thanh Uyển cũng đến. Nàng sớm đã buông bỏ mọi lo âu, vui vẻ bước lên kiệu hoa.

 

Những ngày này, nàng luôn viết thư cho Bùi Trạm, tuy hắn không trực tiếp hồi âm, nhưng luôn gửi lại vài câu mật ngọt qua miệng nha hoàn Hoa Tuyết.

 

Bùi Trạm tuy là kẻ phóng đãng vô tích sự, nhưng dung mạo lại vô cùng xuất chúng, lại còn có tước vị, nên Lục Thanh Uyển đã hoàn toàn chấp nhận cuộc hôn nhân này.

 

Nhưng nàng đâu biết rằng, bước chân vào Bùi phủ, chính là bước vào địa ngục thực sự.

 

Quả nhiên, sáng sớm hôm sau, trong phủ đã ồn ào náo động.

 

Một nha hoàn thân cận của Lục Thanh Uyển, mặt mày bầm dập, lao đến trước cửa phủ họ Lục, cả nhà vội vàng tụ tập ở tiền sảnh.

 

“Lão gia, phu nhân, xin cứu lấy Đại tiểu thư!”

 

Phụ thân và đích mẫu còn chưa kịp hỏi chuyện gì, nha hoàn đã không kìm nổi bật khóc kể lể.

 

Hóa ra, đêm tân hôn, Bùi Trạm đã không còn là người nữa.

 

Hắn chẳng hề giữ thể diện cho Lục Thanh Uyển, không chỉ bắt nàng ra bờ hồ làm những chuyện dang dở hôm trước, còn dùng dây trói nàng lại và nhỏ sáp nến lên người nàng.

 

“Hắn... hắn còn bắt nhiều kỹ nữ cùng hầu hạ hắn, rồi nói rằng Đại tiểu thư thậm chí còn không bằng những kỹ nữ đó!”

 

Nghe đến đây, đích mẫu khóc thét lên: “Con ơi, con gái đáng thương của ta!” rồi định xông thẳng đến Bùi phủ, nhưng bị phụ thân ra lệnh người hầu ngăn lại.

 

Bà ta quay đầu lại, không thể tin nổi, nhìn phụ thân trừng trừng, chỉ nhận lại vẻ mặt lạnh lùng đen tối của ông.

 

“Không ai được đến cứu nàng! Gả gà theo gà, gả chó theo chó, chính nàng đã chọn cuộc hôn nhân này!”

 

Nói xong, phụ thân phất tay áo bỏ đi.

 

Còn nha hoàn kia cũng bị phụ thân ra lệnh đuổi khỏi phủ.

 

Lý Doanh Doanh không thể ngờ phụ thân lại tàn nhẫn đến mức ấy, cả người bà ta ngơ ngẩn.

 

Chỉ có ta đứng nhìn toàn cảnh, chẳng hề ngạc nhiên chút nào.

 

Hôn sự này là do Hoàng thượng ban cho, nếu phụ thân xông đến đòi lại công bằng, chẳng phải làm mất mặt Hoàng thượng sao?

 

Phụ thân cả đời chỉ quan tâm đến tiền đồ của mình, sao có thể đi làm trái ý Hoàng thượng?

 

Nhưng...

 

“Mẫu thân, tỷ tỷ hiện tại thế này, nếu trong nhà thật sự không có ai đến thăm, con sợ tỷ ấy sẽ không sống nổi.”

 

Lý Doanh Doanh như người c.h.ế.t đuối vớ được cọc, níu chặt lấy ta: “Thanh Yêu, con có cách gì, nhất định phải có cách đúng không?”

 

“Nếu mẫu thân sẵn lòng liều một phen, con xin thử một lần.”

 

Lý Doanh Doanh liền theo mấy người phụ nữ nông thôn đi giao rau ra khỏi phủ họ Lục, nhưng bà ta không hề biết rằng, những người này thực chất là đám buôn người ta đã sắp đặt.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/ac-duyen/phan-8.html.]

Vừa ra khỏi phủ, bà ta bị đánh ngất, sau đó sẽ bị bán đến một kỹ viện ở Giang Nam, chịu đủ khổ ải.

 

Kiếp trước, khi bà ta từng roi từng roi quất vào người ta, luôn miệng chửi rủa rằng ta còn đê tiện hơn cả kỹ nữ trong kỹ viện, nếu Bùi Trạm không cần ta nữa, thì sẽ bán ta vào kỹ viện, để khỏi làm ô danh phủ Thượng thư.

 

Kiếp này, bà ta sẽ phải nếm thử mùi vị đó.

 

15

 

Gặp lại Lục Thanh Uyển sau hơn một tháng.

 

Ngay cả ngày về nhà mẹ đẻ, Bùi Trạm cũng không cho nàng trở về, chẳng hề giữ thể diện cho nàng chút nào.

 

Chỉ vì phụ thân tìm khắp kinh thành mà không thấy tung tích của Lý Doanh Doanh, đành phải tuyên bố rằng bà đột ngột qua đời vì bạo bệnh, ta mới có cơ hội đến Bùi phủ.

 

Nghe nói, do thói uống rượu bừa bãi, tình trạng chân của Bùi Trạm càng trở nên tồi tệ, đi lại tập tễnh, vì vậy hắn chẳng dám bước chân ra khỏi phủ, sợ bị người khác chê cười.

 

Tính cách của hắn cũng ngày càng trở nên cực đoan, những hình thức hành hạ Lục Thanh Uyển quả thực khiến ta nghe cũng phải giật mình.

 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Quả nhiên, khi nhìn thấy Lục Thanh Uyển, nàng gầy gò như bộ xương, ánh mắt hoàn toàn mất đi thần thái.

 

Chỉ đến khi nhìn thấy ta, trong mắt nàng mới bùng lên cơn hận thù sâu sắc.

 

“Ngươi còn dám đến gặp ta?”

 

Ta đứng yên bình tĩnh, có chút thất vọng hỏi nàng: “Tỷ tỷ, sao lại nói như vậy? Ta có lòng đến thăm tỷ, chẳng lẽ đã sai rồi?”

 

Nàng đột nhiên điên cuồng bò dậy từ trên giường, lúc này ta mới nhận ra những vết thương chằng chịt trên cơ thể nàng.

 

“Ngươi lừa ta, ngươi lừa ta thê thảm! Rõ ràng ngươi nói chỉ cần dỗ hắn là được, ta đã làm mọi thứ theo lời ngươi, nhưng kết cục ta nhận lại là gì?”

 

“Hả?”

 

Lục Thanh Uyển điên cuồng hét lên, lao về phía ta, nhưng chỉ mới nửa đường đã kiệt sức, ngã sõng soài xuống đất.

 

Nàng che mặt khóc thảm thiết: “Ta rõ ràng đã làm mọi thứ như ngươi nói, tại sao? Tại sao mọi chuyện lại không như vậy?”

 

Ta ngồi xuống, xoa đầu nàng như an ủi: “Tỷ tỷ, khi sự việc đã xảy ra, nên suy nghĩ lại mình đã làm sai điều gì, đừng luôn đổ lỗi cho người khác.

 

“Nếu tỷ không dính líu đến tên Bùi Trạm kia, nếu tỷ không nghĩ đến chuyện sắp đặt để ta thay thế tỷ, nếu tỷ không bày ra những âm mưu bẩn thỉu, thì mọi chuyện có thực sự đi đến bước này không?”

 

Lục Thanh Uyển kinh ngạc ngẩng đầu lên: “Quả nhiên là ngươi!”

 

Ta khẽ cười: “Ta chỉ là tự bảo vệ mình mà thôi. Hơn nữa, ta làm gì cơ chứ? Tất cả đều do tỷ tự lựa chọn mà!”

 

Nói xong, ta cẩn thận lấy khăn tay lau sạch tay như thể vừa chạm phải thứ gì đó dơ bẩn, rồi ném chiếc khăn xuống trước mặt Lục Thanh Uyển.

 

“Tất cả, chỉ là báo ứng mà thôi.

 

“À, tỷ tỷ, tỷ có lẽ còn chưa biết lý do vì sao hôm nay ta lại có thể đến đây đúng không? Mẫu thân c.h.ế.t rồi, không còn ai có thể làm chủ cho tỷ nữa. Giờ tỷ hãy ở lại Bùi phủ, cùng Bùi Trạm chịu đựng lẫn nhau đến ngày cuối cùng.”

 

Thiện duyên sẽ gặp quả lành, ác duyên sẽ gặp báo ứng.

 

Chỉ khi giữ lòng thiện lương, mới mong thấy ánh sáng giữa mây đen.”

Loading...