ẢI TÌNH ÁI NGƯỜI - Chương 1
Cập nhật lúc: 2024-08-01 21:18:49
Lượt xem: 447
____
“Đến thỏ còn không ăn cỏ gần hang đâu.” Tôi vừa tháo cúc áo của Giang Nguyên vừa nhỏ giọng than thở.
Giang Nguyên hơi ngẩng đầu, động tác xé bao bì của anh dừng lại, lấy nó ra khỏi môi, bàn tay đang ôm eo tôi đưa lên trên kéo tôi lại gần hơn, “Không cho ăn, vậy thì đi đi.”
Tôi nhìn vào đôi mắt kìm nén của anh, nuốt khan một cái, “Được rồi, ăn thì ăn đi.”
Giang Nguyên nhìn dáng vẻ bất lực của tôi bây giờ, cười nhạt một cái, ôm tôi thật chặt.
Mãi đến khi đôi tay lạnh lẽo kia chạm vào người, tôi mới nhận ra rằng, những lời vừa nãy anh nói đều là đùa giỡn mà thôi, tôi dù có mọc cánh cũng chạy không thoát.
Giang Nguyên che miệng tôi lại, không cho tôi kêu lên, vừa động người vừa sửa lại câu nói hồi nãy, “Chị à, em không phải cỏ gần hang, em là cỏ trong hang, chị cứ tự nhiên mà ăn.”
Tôi không thể kìm nén được nữa, chỉ biết nhìn vào gương mặt sắc sảo như được điêu khắc của anh, im lặng cầu xin, mong anh đừng che miệng tôi nữa.
“Không được, nếu thả ra thì ngày mai chị sẽ không dậy nổi đâu, như vậy sẽ bị phát hiện đấy.” Đôi mắt của Giang Nguyên hiện lên ánh sao lấp lánh, tràn đầy ý cười quyến rũ.
____
1.
Nửa đêm, tôi cố gắng chống lại cơn đau nhức phía bên dưới, ngồi dậy từ trong chăn, mượn ánh trăng lén lút ngắm nhìn Giang Nguyên.
Tóc anh hơi rối, hàng mi dài, làn da anh so với ánh trăng còn trắng hơn, đẹp đến quá đáng.
🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟
Tôi nhặt lấy quần áo rơi trên sàn, bắt đầu mặc vào, bên hông bỗng nhiên xuất hiện một bàn tay lớn ôm chặt lấy, kéo tôi trở lại, ánh mắt của Giang Nguyên trông hơi mệt mỏi và yếu đuối, “Lại muốn đi sao?”
“Tôi về nhà mà.”
Giang Nguyên buông tôi ra, lười biếng dựa vào đầu giường, vẻ mặt như vừa tỉnh dậy, “Chu Cẩm, tôi thấy hình như đầu óc chị hơi có vấn đề.”
Giang Nguyên từ nhỏ đã lớn lên bên cạnh tôi, là hình mẫu lý tưởng của con nhà người ta, cái bóng của anh đã bao phủ hết những năm tháng tuổi trẻ của tôi.
Khi nhận ra rằng cảm xúc của mình đối với anh có chút khác thường, phản ứng đầu tiên của tôi là bỏ chạy.
Bỏ chạy cho đến khi tốt nghiệp đại học mới trở về, cảm giác thật xa lạ, nhưng tình yêu tôi dành cho anh lại chỉ càng sâu đậm hơn.
Tôi thật sự là một người nhút nhát và tự ti, không dám thổ lộ tình cảm vì sợ rằng cuối cùng ngay cả bạn bè cũng không làm được.
“Chúng ta chỉ thử thôi mà? Hôm qua cậu uống nhiều quá, sau đó ôm tôi và hôn…” Tôi không biết phải phản bác anh như thế nào về việc anh nói tôi đầu óc hơi có vấn đề, vì tôi thật sự không thông minh lắm.
Tôi rời bỏ anh để chăm chỉ học tập nhưng vẫn cảm thấy khoảng cách giữa chúng tôi là quá lớn.
“Thử gì, chị biến đi.” Giang Nguyên nhếch môi mỏng nở một nụ cười châm chọc.
Hứ, lại mắng tôi.
Tôi lúng túng bỏ chạy.
Dù sao hôm qua có thể là vì tôi bị ma sai quỷ khiến mới làm như vậy, lần này không dám tỏ ra kiêu ngạo nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/ai-tinh-ai-nguoi/chuong-1.html.]
Khi tôi buồn bã đi đến cửa mang giày vào, tiếng bước chân ở cầu thang vang lên.
Ngẩng đầu lên, tôi thấy đôi chân dài thẳng tắp của Giang Nguyên, rồi đến vòng eo mảnh khảnh của anh, cuối cùng là gương mặt xinh đẹp nhưng hiện đầy vẻ giận dữ.
“Tôi đưa chị về.” Giang Nguyên dựa vào chiều cao và lợi thế về vị trí để liếc nhìn tôi, ánh mắt lạnh lùng.
Tôi kéo gót giày lên, “Chỉ… cách vài bước thôi.” Nhìn thấy anh là tôi lại cảm thấy nhút nhát, đó như một thói quen không thể thay đổi khi chúng tôi ở chung.
“Ngủ cũng đã ngủ rồi, để chị một mình về sao, chị nhất định muốn để tôi trông giống một gã đàn ông tồi tệ à?”
Nhìn anh có vẻ như sắp nổi giận, tôi chỉ có thể lắc đầu.
Ánh trăng như bị xé vụn chiếu lên người anh, tôi nhìn vào cái bóng dài đó đưa tay ra, không thể chạm tới được.
“Bạn trai hồi đại học của chị, tại sao lại chia tay?” Giang Nguyên dừng lại và nhìn tôi, đôi môi mỏng của anh mím lại, như thể đang giáo huấn tôi.
Thật may là tôi đã rút tay lại sớm, nếu không thì bản thân nhất định sẽ trông rất si mê anh.
Chẳng phải là vì anh ta giống anh sao? Tôi chỉ tìm một phiên bản chất lượng thấp hơn để tạm thời trải nghiệm mà thôi, dù sao bản chính cũng không có được.
“Bị đá. Người đó nói rằng vì tôi không thích anh ta.”
“Ha, đúng là.” Giang Nguyên mỉa mai, ánh mắt anh chứa đựng sự châm biếm sâu sắc, ánh mắt đen tối tràn đầy cảm xúc, ngoại trừ sự châm biếm, những thứ khác tôi nhìn không hiểu được.
Từ từ đã, có điều gì đó không đúng lắm.
Tôi chưa bao giờ tiết lộ trên mạng xã hội về việc mình đã có bạn trai, cũng không kể cho bạn bè khác ngoài các bạn học đại học, sao Giang Nguyên biết được?
“Sao cậu biết tôi đã từng yêu đương?”
Giang Nguyên nheo mắt, giọng nói của anh như ngọn gió đêm thổi đến… mang theo chút tâm tư, “Tôi không thể biết sao?”
Câu hỏi của anh làm tôi ngạc nhiên, không biết nói gì.
Gió đêm mùa hè ấm áp và nhẹ nhàng, làm cho hình bóng của anh trở nên mờ ảo, bao gồm cả giọng nói kia.
“Tôi đã tới đại học A rồi.”
“Cậu đến đại học A làm gì? Sao không tìm tôi?”
Giang Nguyên bước đi chậm lại một chút, tôi vừa nói xong đúng lúc theo kịp anh, nghe thấy anh thở hổn hển, rồi như mọi khi, thô lỗ nói, “… Ngu ngốc.”
Bị anh mắng tôi cúi đầu xuống, không hiểu sao lại cảm thấy hơi mất mát, tôi cũng đã rất cố gắng rồi, chỉ là đôi khi thật sự không thể hiểu được ý nghĩ của anh.
Khi đến cửa nhà, tôi không do dự bước vào bên trong, sợ anh thấy được sự xấu hổ của mình, “Đến rồi.”
Tôi co ro trong bồn tắm, nhìn những dấu vết trên cơ thể mình, lặng lẽ ngẩn ngơ.
Con trai chính là như vậy, chỉ cần là cô gái xinh đẹp một chút, dù không thích thì họ cũng sẽ không từ chối.
Bỗng nhiên cảm thấy tình cảm mà tôi từng cẩn thận che giấu bây giờ lại giống như một trò cười, vì Giang Nguyên chắc chắn sẽ không từ chối, giống như hôm nay vậy.