ẢI TÌNH ÁI NGƯỜI - Chương 2
Cập nhật lúc: 2024-08-01 21:20:51
Lượt xem: 324
2.
Khi tỉnh dậy, tôi thấy Giang Nguyên đang ngồi ở đầu giường chơi điện thoại.
Anh lười biếng nghịch tóc tôi, hàng mi dài khẽ rũ xuống.
Tôi thậm chí có thể nghe thấy tiếng tim đập của mình, “Cậu đến đây làm gì?”
“Không được à?” Giang Nguyên chuyển ánh mắt từ màn hình điện thoại sang người tôi, nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh lẽo. Nếu không phải vì anh vẫn lơ đãng nghịch tóc tôi, trông anh thật sự có vẻ đang có chuyện gì đặc biệt vậy.
Tôi đưa tay nắm lấy cổ tay của anh, ngăn anh lại, “Cậu ra ngoài trước đi, tôi phải thay đồ.”
Giang Nguyên nghe thấy thế, trên khuôn mặt lạnh lùng của anh hiện lên một nụ cười nhạt, “Chị còn phải tránh tôi khi thay đồ à? Hôm qua…”
Anh chưa kịp dứt lời, tôi đã kéo chăn ra, ánh mắt của Giang Nguyên chạm vào những vết bầm tím trên cơ thể tôi, đôi mắt anh lập tức tối sầm, yết hầu sắc bén xinh đẹp của anh khẽ chuyển động.
Anh nghiến chặt hàm răng, cúi đầu chửi một tiếng rồi đỏ mặt bỏ chạy ra ngoài, cửa bị đóng lại mạnh mẽ.
Tôi không hiểu sao lại muốn cười một tiếng.
Chờ tôi dọn dẹp xong, Giang Nguyên thu lại đôi chân dài của mình từ ghế sofa, đứng dậy với vẻ lười biếng ra hiệu cho tôi, “Đi thôi.”
“Đi đâu?”
“Dẫn chị đi chơi.”
Tôi im lặng, lặng lẽ theo sau Giang Nguyên, giống như mọi lần trước, anh đi đâu tôi theo đó, làm một cái đuôi nhỏ của anh.
Chỉ có điều khi anh dừng xe trước rạp chiếu phim, tôi rất ngạc nhiên, lại có chút vui mừng không thể diễn tả, một nam một nữ đến rạp chiếu phim, chẳng phải là đang đi hẹn hò sao?
Tôi trong lòng có rất nhiều ý nghĩ, tai cũng không khỏi đỏ ửng, nhưng khi vào rạp chiếu phim thấy mọi người đều nắm tay nhau, còn tôi và anh thì người đi trước người đi sau, tôi hiểu ra rằng chúng tôi và họ không giống nhau.
🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟
Giang Nguyên dừng bước, tôi đang ngẩn ngơ nghĩ ngợi thì đ.â.m sầm vào lưng anh.
Anh quay lại đỡ trán tôi, híp mắt nhìn tôi với vẻ hơi xấu xa, “Sao đi không nhìn đường vậy?”
Nói xong còn thuận tiện nắm lấy tay tôi, như thể sợ tôi lại va vào ai đó, nhưng bất kể là vì lý do gì, tôi không khỏi dùng ánh mắt lén lút nhìn vào khuôn mặt nghiêm túc của anh, cố gắng kìm nén nụ cười trên môi mình.
Bộ phim rất hay, bỏng ngô thì ngọt, cũng có Giang Nguyên mà tôi rất thích.
Khi kết thúc, anh đứng phía sau tôi, hơi cúi người giữ vai tôi và dẫn tôi đi về phía trước, trông thân thiết hơn bất kỳ cặp đôi nào.
Khi ra khỏi phòng chiếu số 7, tôi nhìn thấy một người quen lớn, bạn trai cũ Hà Mặc.
Ánh mắt tôi dừng lại trên người anh ta, Giang Nguyên rõ ràng cũng nhận ra và liếc nhìn qua, tôi theo bản năng vội kéo Giang Nguyên quay lại phòng chiếu số 7.
Gặp bạn trai cũ vốn đã rất ngượng ngùng rồi, lại thêm việc ngoại hình Hà Mặc trông rất giống Giang Nguyên…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/ai-tinh-ai-nguoi/chuong-2.html.]
Dù sao hiện tại anh ta cũng đã có bạn gái, tránh đi vẫn tốt hơn, đỡ phải gây thêm rắc rối.
Phòng chiếu số 7 bây giờ hoàn toàn trống không, ánh đèn chói sáng, màn hình phim trắng xóa làm nền, khiến cho không khí trở nên cực kỳ lạnh lẽo, lạnh đến tận đáy lòng.
Tôi ngẩng đầu nhìn Giang Nguyên, phát hiện anh cũng đang chăm chú nhìn tôi không chớp mắt, cơ hàm dưới của anh căng cứng, dường như đang chịu đựng điều gì đó, đôi mắt hẹp dài bị những sợi tóc lòa xòa chắn đi, không thể nhìn ra suy nghĩ của anh.
“Anh ta là ai?” Giọng Giang Nguyên có phần khàn khàn, như thể việc nói ra ba chữ này rất khó khăn.
Tôi rất sợ anh nhận ra Hà Mặc giống mình, sợ anh phát hiện ra những suy nghĩ hỗn loạn kia của tôi.
Mới vừa rồi kéo Giang Nguyên vào đây, ngoài việc không muốn gây thêm rắc rối cho Hà Mặc, tôi còn không muốn anh phát hiện điều đó.
Nhưng… hình như anh đã nhận ra.
Tôi lo lắng đến mức mặt tái mét, nắm c.h.ặ.t t.a.y mình, “Bạn… trai cũ.”
“Anh ta và tôi… có vẻ giống nhau.” Giang Nguyên nói những lời này rất chậm, nhưng từng chữ đều như đang thiêu đốt tôi trên ngọn lửa dữ dội.
Tôi hoảng hốt, vội vàng mở miệng, “Cậu nói linh tinh gì vậy, chỉ là trùng hợp thôi, người ta lớn tuổi hơn cậu đó, nếu giống thì cũng là cậu giống anh ta thôi.”
Giang Nguyên mím môi, vẻ mặt tỏ ra cực kỳ châm biếm, anh cười khẩy, “Hừ, đúng vậy.”
Nói xong, anh quay người đi ra ngoài, bước chân nhanh chóng, nhanh đến mức khi tôi phản ứng lại để đuổi theo, anh đã đến cửa kiểm tra vé.
Nhận ra mình không theo kịp anh, tôi cảm thấy hơi ủ rũ, mọi chuyện đã bị phá hỏng, lẽ ra khi nãy còn rất vui vẻ.
Tại sao lại phải xem phim ở cùng một rạp với Hà Mặc chứ, đúng là số phận khắc nghiệt.
Giang Nguyên có tính khí tồi tệ như vậy, chắc chắn sẽ không chờ tôi, tôi chịu đựng nỗi đau bị bỏ rơi, lấy điện thoại gọi taxi.
“Đinh đinh——” Tiếng còi xe chói tai vang lên, tôi ngạc nhiên ngẩng đầu, thấy xe của Giang Nguyên đỗ ngay trước mặt tôi.
Tôi chưa kịp vui mừng vì anh còn đợi tôi, đã vội vàng kéo cửa sau chuẩn bị vào ngồi, nhưng lại phát hiện cửa đã bị khóa.
Là đùa tôi thôi sao…
Cửa kính xe hạ xuống, khuôn mặt khó chịu của Giang Nguyên lộ ra, lời nói của anh cũng cực kỳ lạnh lùng, “Tôi là tài xế của chị à? Ngồi ở ghế trước đi.”
Tôi không phải vì nghĩ đến tình huống anh đang khó chịu vừa rồi, muốn tránh một chút hay sao.
Tôi ngoan ngoãn đi vòng ra ghế phụ và ngồi xuống, Giang Nguyên đạp ga lái đi, tôi nhìn thấy bàn tay thon dài của anh nắm chặt vô lăng, các khớp xương cũng có chút trắng bệch, không khỏi lên tiếng an ủi, “Lái xe… tay không cần nắm chặt thế đâu.”
Giang Nguyên nghe vậy thở phào nhẹ nhõm, dường như đang kìm nén cơn giận, “Chu Cẩm, là tôi đã hiểu lầm chị, chị không phải không có đầu óc.”
Nói xong, anh hơi nghiêng mặt, từ chối trò chuyện với tôi, lạnh lùng chờ đợi đèn đỏ dài đằng đẵng.
Cảm giác có hơi khó chịu, chua chát. Nhưng lại không biết phải làm thế nào bây giờ, làm sao mới có thể khiến anh chú ý đến tôi, giống như khi vừa đến ban sáng, gần gũi với tôi hơn, đừng xa cách như mặt trời, khiến tôi ngay cả một lần cũng không dám nhìn.