ẢI TÌNH ÁI NGƯỜI - Chương 3
Cập nhật lúc: 2024-08-01 21:21:05
Lượt xem: 227
3.
Khi phát hiện xe hỏng, cảm xúc của Giang Nguyên đã đạt đến đỉnh điểm.
Anh dừng xe bên đường, rút ra một điếu thuốc và châm lửa, ánh sáng của đèn đường xuyên qua làn khói dày đặc chiếu lên mặt anh, khiến anh trông có vẻ ủ rũ và chán nản. Nhưng chính dáng vẻ yếu ớt ấy lại khiến người ta không khỏi bị cuốn hút vào.
“Cậu… bắt đầu hút thuốc từ khi nào?” Tôi đứng cạnh Giang Nguyên nhìn anh, trong lòng cảm thấy vừa khó chịu vừa lạ lẫm.
Lẽ ra tôi không nên rời bỏ, không nên né tránh tình cảm của mình, sau bốn năm xa cách, anh đã trưởng thành trong dáng vẻ mà tôi không còn nhận ra.
Đôi mắt hẹp dài của Giang Nguyên hơi cụp xuống, trông có vẻ càng thêm phần giận dữ, anh liếc tôi một cái, vẻ mặt không rõ, dập tắt điếu thuốc và vứt đi, “Nếu không thích thì cứ nói thẳng ra.”
Cái dáng vẻ “nếu em không thích thì tôi sẽ thay đổi” của anh thật sự làm trái tim tôi rung động.
Dù không khí vẫn còn căng thẳng nhưng trong lòng tôi lại không biết xấu hổ mà dâng lên một cảm giác ngọt ngào, tôi bước lên một bước, định nắm lấy cổ tay anh và nói vài lời, chỉ cần phá vỡ chiến tranh lạnh không tiếng động này là được rồi.
Đúng lúc đó, một chiếc xe dừng lại trước mặt chúng tôi, cửa sổ xe hạ xuống, lộ ra một nửa khuôn mặt của Hà Mặc, người giống Giang Nguyên đến năm, sáu phần.
“Chu Cẩm? Có chuyện gì sao?” Hà Mặc tuy giống Giang Nguyên nhưng tính cách hoàn toàn khác biệt, anh ta rất nhẹ nhàng.
Tôi lén lút nhìn Giang Nguyên, không hiểu sao cảm thấy anh có hơi áp lực, cả người căng thẳng, dường như anh đang rất khó khăn chịu đựng điều gì đó.
Tôi không biết phải làm sao, khi trả lời Hà Mặc cũng mang theo sự lo lắng, “Xe hỏng, đang đợi…”
Chưa kịp nói hết, cổ tay tôi đã bị Giang Nguyên kéo lại, anh nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi, ánh mắt cao ngạo nhìn vào xe của Hà Mặc, “Cảm ơn đã quan tâm, tôi và Chu Cẩm đang đợi xe kéo.”
Kèm theo đó là vẻ mặt người lạ chớ tới gần và dáng vẻ “cút đi, đừng làm phiền tôi”.
Hà Mặc nhướng mày, “Nếu vậy thì xin lỗi, đã làm phiền rồi.”
Tôi nhìn Hà Mặc rời đi, không khỏi thở dài nhẹ nhõm, thật sự vẫn không tránh khỏi chạm mặt, nhưng bạn gái anh ta vô cùng hiền lành, ngoan ngoãn ngồi bên cạnh mà không nói một lời nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/ai-tinh-ai-nguoi/chuong-3.html.]
Giang Nguyên thả tay ra, môi mỏng cong lên với vẻ châm biếm, “Còn nhìn gì nữa? Muốn tôi nhét chị vào xe sao?”
“Cậu làm gì mà dữ dằn vậy, không muốn ở cùng tôi thì đừng đến nhà tôi rồi kéo tôi ra ngoài, như vậy chẳng phải cậu đang tự gây rắc rối cho mình sao?”
Dù là người nặn từ đất vẫn còn có ba phần tính khí, bị bóng dáng hằm hằm của Giang Nguyên bao phủ đến giờ, cuối cùng tôi cũng không kiềm chế nổi mà phản kháng lại.
Nói xong, tôi lập tức cảm thấy hối hận, không nên để cảm xúc chi phối như vậy.
Tôi siết chặt tay, ngẩng đầu nhìn anh, không muốn để anh phát hiện ra sự yếu đuối bên trong.
Giang Nguyên rũ mi mắt dài xuống, khuôn mặt lạnh lùng, không còn lộ ra một tia cảm xúc nào, “Ừ, vậy chị về đi, tôi đợi một mình là được.”
Giọng anh gần như là dịu dàng, sự dịu dàng hiếm thấy nhưng lại sắc bén như d.a.o găm.
Câu nói này như một nhát d.a.o đ.â.m thẳng vào trái tim tôi, từ từ nghiền nát, làm tôi cảm thấy đau đớn và chua chát. Nhận ra mình sắp không kiểm soát được rơi nước mắt, tôi vội vã tránh khỏi Giang Nguyên, bước về phía trước.
Không muốn anh nhìn ra, nhìn ra tôi cứng đầu cãi lại như vậy thật ra là vì tôi quá để ý tới anh, một câu nói của anh có thể làm tôi cảm thấy đau đớn không chịu nổi.
Dù bước chân có nhanh đến đâu, tôi vẫn âm thầm mong đợi Giang Nguyên sẽ đuổi theo, nhưng đến khi quay lại góc đường, tôi mới có cơ hội liếc nhìn anh.
Phát hiện anh vẫn đứng đó, dưới ánh đèn đường, đơn độc và khó tiếp cận.
Bị bức tường chắn tầm nhìn, tôi không còn chịu đựng nổi, vừa khóc vừa bắt một chiếc taxi qua đường, vội vã lẩn trốn vào trong.
🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟
“Cô gái à, chia tay cũng không có gì to tát đâu.” Tài xế lái xe nhìn tôi rơi nước mắt một cách lặng lẽ, tốt bụng an ủi.
Chia tay không có gì lớn, vấn đề là tôi chưa từng bắt đầu mối tình này, thậm chí điều đau khổ nhất là chưa bao giờ có được.
Nghe tài xế nói vậy, lòng tôi càng thêm buồn bã, ban đầu là khóc không thành tiếng, sau đó lập tức nức nở.
Khi xuống xe, tâm trạng đã ổn định nhưng vẫn không kiềm chế được như mọi lần, tôi lại ngồi chờ trước cửa nhà Giang Nguyên, chuẩn bị đợi anh trở về, để làm hòa với anh.
Dù sao cũng là do tôi yêu anh, có tư cách gì để nổi giận, hơn nữa tôi còn không xứng với anh.