Alice In The Rules Land - P1 - Chương 3
Cập nhật lúc: 2024-06-02 20:59:24
Lượt xem: 3,405
05.
Cả đám nhao nhao nhìn bánh quy và nước thuốc ở trên bàn. Trong kịch bản vừa xem trước đó không lâu thì sau khi Alice ăn bánh quy đã biến lớn hơn rất nhiều, còn uống nước thuốc thì sẽ thu nhỏ lại.
Chỉ cần uống nước thuốc thu nhỏ cơ thể rồi chui vào người của mèo Cheshire là có thể lấy được chìa khóa, sau đó lại ăn bánh quy để khôi phục hình thể ban đầu.
"Nhưng mà bánh quy và nước thuốc đều có độc, bảo cô ăn thì cô có ăn không?" Gã mặt sẹo vừa mở miệng đã đầy mùi thuốc súng.
Bà cụ cầm lá ♠2 không hiểu: "Mấy đứa, bà thấy trên đây rõ ràng viết là: Bánh quy có độc, nước thuốc không có độc mà?"
Một gã béo nhìn giống như sinh viên gãi đầu nói: "Giả hay thật đây? Rõ ràng là đều không có độc mà?"
Gã mặt sẹo: "Không có độc hả? Vậy thì mày uống luôn đi!"
Gã béo: "..."
Chẳng lẽ vì cái đám này may mắn quá nên mới chọn trúng được thời gian chính xác, sống sót qua cửa ải thứ nhất hay sao?
Tôi vừa định cắt ngang bọn họ để tuyên bố những quy tắc thật giả trên lá bài thì gã đeo kính đã cầm lá ♥J đứng dậy: "Mọi người đừng ồn ào nữa! Không có ai nói sai đâu, là quy tắc đã lừa chúng ta. Để tôi chia sẻ một chút về nội dung được viết trên lá ♥J này: Mỗi màu sắc đều có những thuộc tính thật giả khác nhau. ♥ là đúng còn ♠ là sai, ♦ và ♣ thì nửa thật nửa giả."
"Cho nên lá ♥2 mới là quy tắc chính xác. Bánh quy không có độc còn nước thuốc thì có độc!"
Nếu như muốn thu nhỏ tiến vào cơ thể của mèo Cheshire lấy chìa khóa thì trước hết phải uống nước thuốc, nhưng nước thuốc thì lại có độc…
Cuộc thảo luận lần nữa rơi vào thế bí.
"Mọi người cẩn thận nghĩ thử xem. Trên quy tắc chỉ nói nước thuốc có độc chứ không nói trúng độc rồi nhất định sẽ ch*t, có thể chỉ tương đương với đồ ăn bị nhiễm khuẩn thôi thì sao!"
Gã đeo kính đã đưa ra một trường hợp có thể suy nghĩ đến nhưng vẫn không ai nguyện ý nếm thử. Dù sao cũng đâu ai nắm rõ được sẽ xảy ra tình huống gì sau khi trúng độc đâu…
Trầm mặc hồi lâu, gã phát biểu tiếp: "Hay là oẳn tù xì quyết định đi! Dù sao cũng phải có một người mạo hiểm, nếu không tất cả đều sẽ bị nhốt ở đây."
Đây là phương án coi như công bằng nhất ở thời điểm hiện tại. Mọi người vây lại thành vòng tròn, bắt đầu lựa chọn bằng mu bàn tay hoặc lòng bàn tay.
Vòng một kết thúc, có năm người ra mu bàn tay và 3 người ra lòng bàn tay. Còn sót lại 3 người theo thứ tự là gã đeo kính, Lolita và gã mặt sẹo.
Vòng thứ hai bắt đầu, tôi chú ý thấy Lolita cùng gã đeo kính lặng lẽ liếc nhìn nhau.
Lần 1, 3 người đều ra mu bàn tay.
Lần 2, 3 người đều ra lòng bàn tay.
Trên trán gã mặt sẹo đã bắt đầu mướt mồ hôi lạnh.
Lần 3… Có 2 người ra mu bàn tay, 1 người ra lòng bàn tay. Gã mặt sẹo là kẻ duy nhất khác biệt.
"Xem ra các người đã chọn được vật tế rồi nha!" Mèo Cheshire đứng xem từ nãy giờ ngứa miệng phát ngôn.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Bị nó kích động, gã mặt sẹo liền nắm lấy cổ áo của gã đeo kính rồi hung tợn chất vấn: "Mày! Bọn mày là một cặp, dám chơi ăn gian tao!"
Lolita đẩy hắn ra: "Anh nói hươu nói vượn cái gì vậy? Giỏi thì đưa bằng chứng ra đây!"
Gã mặt sẹo kích động chỉ vào gã đeo kính: "Chính là mày đòi chơi oẳn tù xì chọn người đầu tiên!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/alice-in-the-rules-land-p1/chuong-3.html.]
Gã đeo kính khinh thường ra mặt: "Vậy thì chứng minh được gì? Ai cũng đều nhìn thấy bọn tôi từ đầu tới cuối đều không hề trao đổi gì nha!"
Gã mặt sẹo tức đến phát run nhưng không móc ra được chứng cứ và lý do nào để phản biện.
"Em thấy… anh với chị này ăn gian!" Thằng nhóc vấy m/áu lấm b/ẩn vẫn im lặng hồi lâu bỗng lên tiếng nói nhỏ.
"Chị gái này trước khi bắt đầu oẳn tù xì đã nhét lá bài vào lòng bàn tay, lật tới lật lui rất nhiều lần. Trái, phải, trái, phải… chị với anh mắt kính bàn nhau ra quân thế nào đó."
06.
"Nhóc, em nói gì vậy? Chị chỉ muốn xem thử trên lá bài còn tin tức nào khác không thôi." Lolita giải thích yếu ớt.
Sau khi biết chắc bản thân đã bị chơi xỏ, gã mặt sẹo tức giận hét to: "Không công bằng! Bọn mày chơi lại với tao! Mà không, mấy người cũng có thể ăn gian, tôi yêu cầu phải chơi lại lần nữa!"
Nhưng không ai đồng ý với yêu cầu của gã…
“Vật tế đáng thương à! Anh phải biết rằng sẽ không ai mạo hiểm đ.â.m đầu vào góc kẹt, chơi lại trò này với anh lần nữa đâu.” Nụ cười toe toét nở trên khuôn mặt rạng ngời của mèo Cheshire. Nó nói ra tiếng lòng của tất cả mọi người ở đây.
Tôi cũng giống vậy.
Trong tình huống sống còn như thế này, ban phát lòng đồng tình sẽ không mang tới lợi ích, chỉ có sự an toàn của bản thân mới là quan trọng nhất.
Thấy mãi không có ai đứng về phía mình, gã mặt sẹo giống như đã từ bỏ tranh cãi, cầm lấy bình nước thuốc màu tím ở trên bàn.
Ngay vào lúc tất cả đều thở phào nhẹ nhõm thì gã lại đột nhiên không có dấu hiệu gì xông tới chỗ của một bà cụ.
“Dù sao bà cũng đã lớn tuổi như vậy rồi, sắp hẻo tới nơi thì thôi uống dùm tôi luôn đi!!!" Gã bóp miệng bà cụ với ý đồ muốn đổ nước thuốc vào miệng bà.
Bà cụ lớn tuổi nên phản ứng cũng có phần hơi chậm chạp, chỉ đành bất lực phản kháng nhưng căn bản không phải là đối thủ của tên mặt sẹo. Đúng vào lúc ngàn cân treo sợi tóc này, một bóng dáng linh hoạt mạnh mẽ hiện ra.
Gã béo vặn gãy cổ tay của gã mặt sẹo "răng rắc" khiến gã ta phải đau đớn quỳ rạp xuống đất, phát ra tiếng thét gào thống khổ. Nước thuốc cũng trong lúc hỗn loạn này bị lăn vào góc tường…
Gã đeo kính đứng ở đó gần nhất bèn thừa dịp này nhặt cái bình lên, mở nắp gỗ, dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người liền không do dự gì hất thứ chất lỏng vào miệng của tên mặt sẹo đang há mồm la rống.
Miệng và mũi của gã mặt sẹo đều hút thứ nước th/uốc k/ịch đ/ộc. Da của hắn bắt đầu bị t/an ch/ảy, chỉ sau vài giây đã từ một con người kiện toàn biến thành một đống quần áo đ/ẫm m/áu.
Không có bất cứ kỳ tích nào phát sinh, hóa ra đây chính là hậu quả của việc tr/úng đ/ộc… Nhưng cũng ngay lúc đó, tôi bỗng nghĩ ra biện pháp để lấy được chìa khóa.
"Các người không cần phải nhìn tôi như vậy! Anh ta vốn phải uống nước thuốc mà lại còn muốn đi hại người khác. Tôi chỉ là giúp anh ta tận tình hoàn thành nghĩa vụ mà thôi."
Thừa dịp gã đeo kính còn đang bận phân bua cho hành động của mình, tôi bèn đoạt lấy nửa bình nước thuốc còn lại trong tay gã rồi hắt về phía con mèo đang núp trong góc khuất. Ch/ất đ/ộc theo cái miệng rộng của nó thấm vào trong…
"Meo!!! Meo!!! Keng!..."
Mèo Cheshire trong nháy mắt bị hóa thành hư không, chiếc chìa khóa trong bụng nó cũng hòa cùng hu/yết dị/ch rơi xuống đất.
Lolita che mắt: "Mèo Cheshire là vai tôi thích nhất đấy!"
Éc! Vừa lúc nãy một người sống sờ sờ tan biến ngay trước mắt cũng không thấy cô như thế này nha!
Tôi nhặt chiếc chìa khóa lên rồi cắm vào ổ khóa, thuận lợi mở cửa của căn nhà gỗ nhỏ. Ngoài cửa là tiên sinh thỏ trắng đang cầm chiếc đồng hồ bỏ túi: "Các vị chậm chạp thật đấy, mau tới địa điểm tiếp theo thôi!"
"Ừm… Để tôi đếm xem sao, thiếu một người à? Xem ra Mũ Điên phải bớt đi một phần trà rồi!"