AN AN KHUÊ KHUÊ - C10
Cập nhật lúc: 2024-08-20 09:04:27
Lượt xem: 827
16
Khi chúng tôi còn đang nói chuyện, Cố Lẫm đã từ công ty gấp gáp trở về. Anh ta bước nhanh đến, mặt đầy nghiêm nghị. Nhìn vẻ mặt của anh ta, đoán chắc là không có ý gì tốt.
Tôi lập tức đứng chắn trước mặt An An. Cố Tinh giống như được buff thêm, lại chắn trước mặt tôi.
"Anh, anh bớt nóng giận!"
Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.
Cố Lẫm đảo mắt, trầm giọng: "Anh nóng giận cái gì?"
Cố Tinh đỡ trán: "Chị dâu không định đi đâu hết, anh đừng phát điên, Khuê Khuê vẫn đang ở đây, nếu lại làm loạn, vợ em sẽ bỏ đi thật đấy."
Tôi bắt được trọng điểm: "Anh có ý gì? Nếu tôi không ở đây, anh liền để mặc anh trai anh phát điên sao?"
"Hả? Anh không có ý đó."
Cố Tinh xoay người, thuần thục kéo tay tôi làm nũng, "Bà xã, đừng giận anh mà."
Tôi muốn rút tay ra, nhưng lại không được, chỉ còn cách nghiến răng nói: "Anh nghĩ anh vẫn còn là đứa trẻ 6 tuổi sao? Giả bộ trẻ con cũng phải có giới hạn chứ."
Cố Tinh ủy khuất: "Anh vốn dĩ như vậy mà."
Cố Lẫm không kiên nhẫn, nhắm mắt lại, đẩy em trai ra: "Tránh ra một chút."
Cố Tinh bị đẩy mạnh, kéo tôi sang bên cạnh đứng.
Tôi sợ đến mức nghĩ rằng Cố Lẫm sắp động thủ, không để ý đến thứ anh ta đang cầm trên tay.
Tai anh ta phiếm hồng, giơ tay lên: "Bánh dâu tây, mua ở tiệm Vân Khê."
"Vãi chưởng!!"
Tôi quay lại, nhìn Cố Tinh vừa buột miệng chửi thề.
Hắn chỉ vào Cố Lẫm: "Anh, anh học ở đâu vậy? Cuối cùng cũng thông suốt rồi sao?"
Cố Lẫm không để ý đến hắn, chỉ đưa bánh trước mặt An An.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/an-an-khue-khue/c10.html.]
An An im lặng một lúc rồi nhận lấy. Cô ấy lôi kéo tôi ngồi bên cạnh để ăn bánh.
Tôi ăn hai miếng.
Thấy cô ấy không muốn ăn lắm, tôi quan tâm hỏi: "Vì chán ghét anh ta, cho nên cậu không muốn ăn?"
An An khẽ lắc đầu: "Không phải."
Cô ấy nhìn chiếc bánh trước mặt, đúng là loại cô thích.
"Khuê Khuê, cậu nói xem sao đột nhiên anh ấy lại thông suốt như vậy, có phải do mối tình đầu dạy hay không?"
Tôi không biết, thành thật mà lắc đầu.
An An bắt đầu buồn bã. Trong trí nhớ của tôi, An An chưa bao giờ vì tình cảm mà khổ sở như vậy. Tôi cũng chưa từng thấy cô ấy trong trạng thái như thế này.
Khi đó, cô ấy đi học, tôi kiếm tiền.
Hai người chúng tôi thương lượng với nhau, sau này khi có tiền sẽ mua một căn nhà, có nhà rồi sẽ có chỗ để về. Vì vậy, để kiếm tiền, việc gì tôi có thể làm tôi đều làm.
Tôi đối với tiền có chấp niệm.
Nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ rằng, 5 năm sau, nhìn bề ngoài chúng tôi có vẻ đã có mọi thứ, nhưng An An vì vấn đề tình cảm lại không vui.
Tôi nhẹ giọng nói: "An An, nếu cậu muốn đi, hãy mang theo tớ."
Cô ấy ngước lên nhìn tôi.
Tôi lại nói: "Không cần suy xét quá nhiều. Chúng ta cùng nhau lớn lên, tớ sẽ ở bên cậu. Bất quá nếu bỏ đi lần này, phải mang theo hai đứa trẻ, tớ có tiền."
Tôi lấy điện thoại ra, cho An An xem số dư, cười toe toét.
"Không nghĩ tới 5 năm sau tớ lại có nhiều tiền như vậy."
An An mỉm cười.