AN AN KHUÊ KHUÊ - C11
Cập nhật lúc: 2024-08-20 09:04:37
Lượt xem: 1,022
17
Tôi thấy con trai của An An, thật là một cậu bé rất đáng yêu.
Cậu bé dính chặt lấy An An, thân thiết gọi tôi là dì nhỏ.
Trên đường trở về, trong lòng Cố Tinh có vẻ vẫn còn sợ hãi.
"Em đừng chạy theo chị dâu nữa." Vừa nói, trong mắt hắn vẫn còn chút nước mắt.
Hắn lại nắm lấy tay tôi, giọng khàn khàn: "Điều này đối với anh thật không công bằng."
Ngoài cửa xe, ánh đèn lấp lánh của thành phố khiến tôi có chút lóa mắt.
"Anh không làm sai cái gì cả. Em thấy chị dâu quan trọng hơn cũng không sao, nhưng giữa anh và cô ấy không phải là một bài toán lựa chọn. Còn Tiểu Bối nữa, con bé lại càng vô tội."
Tôi trầm tư suy nghĩ.
Cố Tinh nói rất đúng.
"Khi đó anh chỉ tin tưởng vào anh trai, cảm thấy anh ấy không phải là người sẽ ngoại tình, thế mà em lại tức giận đòi ly hôn, Khuê Khuê à, anh thực sự rất khổ sở."
Hắn tiếp tục tự mình nói chuyện. Tôi cũng nhận ra có điều gì đó không đúng.
Có lẽ tình cảm vợ chồng giữa tôi và Cố Tinh không được tốt lắm, nên tôi mới giận dữ đòi ly hôn.
Nhưng tôi chắc chắn không bao giờ bỏ con mình.
Là người lớn lên trong cô nhi viện, tôi hiểu rõ sự thiếu thốn tình yêu thương của cha mẹ đáng thương đến nhường nào.
Tôi sao có thể bỏ lại con mà đi cùng An An chứ?
"Cố Tinh, có phải anh còn giấu tôi điều gì khác không?"
Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.
Cố Tinh sửng sốt.
"Không có."
18
Tôi không tin.
Mất trí nhớ không có nghĩa là tôi không hiểu rõ bản thân mình.
Nếu chỉ vì Cố Tinh đứng về phía anh trai, tôi sẽ không hồ đồ đến mức bỏ lại con mà đi.
Nhưng An An cũng nói rằng, tôi bởi vì việc này, đã cãi nhau với Cố Tinh mới đòi ly hôn.
Có quá nhiều yếu tố chưa rõ.
Tôi nằm trên giường trằn trọc.
Liên tục suy nghĩ về những thông tin nhận được trong hai ngày qua.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/an-an-khue-khue/c11.html.]
Tiểu Bối đã được bà Cố đưa về rồi.
Cố Tinh nhân cơ hội đó muốn leo lên giường, nhưng bị tôi đạp xuống đất.
Hắn thực ủy khuất.
"Vợ ơi…"
"Bây giờ tôi là Vương Khuê Khuê 21 tuổi, còn độc thân, anh tránh xa ra." Tôi ôm gối ngủ.
Cố Tinh há hốc miệng: "Như vậy cũng được sao?"
"Chẳng lẽ không phải à? Năm 21 tuổi tôi còn độc thân mà."
Cố Tinh yên lặng.
Hắn ôm gối, lề mà lề mề, không cam tâm tình nguyện bước ra khỏi phòng.
Hai mươi phút sau, có tiếng gõ cửa, tôi sắp ngủ, bực bội hét lên: "Đừng gõ nữa!"
Vẫn tiếp tục gõ.
Tôi nhẫn nhịn rồi bò dậy, mở cửa định mắng người.
"Quý cô Vương độc thân này, có cần phục vụ không?"
Giọng nam ôn hòa trầm ấm, kèm theo nụ cười lấy lòng.
Cố Tinh mặc vest chỉnh tề, cúc áo sơ mi trước n.g.ự.c không cài, lộ ra một phần n.g.ự.c trắng trẻo săn chắc, như ẩn như hiện.
Hắn vốn dĩ đã soái, cười rộ lên càng làm người khác không rời được mắt.
Bao nhiêu “quốc túy” vốn đã sát bên miệng, giờ lại không thể thốt ra.
"Đều miễn phí, cô có cần không?" Anh lại hỏi.
Sức quyến rũ của trang phục!
Sức quyến rũ của trang phục…
Tôi nuốt nước miếng, cơ thể phản ứng nhanh hơn đầu óc, nghiêng người mở cửa phòng.
Trong mắt Cố Tinh xẹt qua một tia giảo hoạt, đắc ý bước vào, trên mặt hiện rõ vẻ "quả nhiên là vậy".
Hắn vừa vào đã cởi áo khoác, miệng còn lẩm bẩm: "Thật nóng, cô Vương, điều hòa của cô có thể hạ thấp nhiệt độ một chút không?"
Tôi đã bị sắc đẹp của hắn câu mất hồn phách. Sau đó, tay tôi bị Cố Tinh nắm lấy.
Hắn cúi đầu khom lưng, khẽ hôn nhẹ lên ngón tay tôi, rồi ngước mắt lên, giọng nói ấm áp, tiếp tục hỏi: "Cô có muốn thử không?"
“Thử cái gì?”
Cố Tinh từ từ cong khóe miệng, mấp máy nói như không phát ra tiếng.
"Mười tám.”