Anh Hùng Khó Qua Ải Mỹ Nhân - 10. Kỳ ngộ
Cập nhật lúc: 2024-08-17 09:50:53
Lượt xem: 142
Ta kinh ngạc kêu lên, hoảng loạn dùng hai tay ôm lấy cơ thể, nhưng che được phía trên lại không che được bên dưới.
Lúc này, cách đó không xa truyền đến tiếng người nói chuyện và tiếng bước chân hỗn loạn.
Đầu óc hỗn loạn của ta nảy ra một suy nghĩ, ta lảo đảo hai bước, ngã vào lòng người đàn ông, quần áo ướt đẫm thấm ướt áo choàng của hắn.
- Tiểu thư có ý gì đây?
Giọng nói lạnh lùng không gợn sóng truyền đến từ trên đỉnh đầu.
Ta e lệ nói:
- Tiểu thư ta đây không muốn qua cầu nữa, ta muốn trèo lên người của chàng cơ.
Dâm loàn lẳng lơ dù sao cũng tốt hơn tội danh vì đố kỵ sinh hận mà đẩy người ta rơi xuống nước.
Mất mặt trước mặt một người dù sao cũng đỡ hơn mất mặt trước mặt mọi người.
Bộ não không linh hoạt lắm của ta dưới tình thế cấp bách chỉ có thể nghĩ ra được cách như vậy.
Lông mi dài của người đàn ông lặng lẽ chớp một cái.
Không từ chối, cũng không có hành động gì.
Trong lòng ta đang thấp thỏm thì trước mắt chợt tối sầm lại, hơi thở mạnh mẽ của người đàn ông bao bọc lấy, cơ thể được lồng trong áo choàng, che chắn cực kỳ kín kẽ.
Cùng lúc đó, một đám người đi vòng ra từ sau ngọn núi giả.
Chu Thanh Quân đi dầu, trong tay cầm một chiếc áo choàng, vẻ mặt vội vã, mơ hồ có chút hoảng loạn.
An Thế tử đi theo sát phía sau, nhìn xung quanh.
Khoảnh khắc nhìn thấy người đàn ông, mọi người giống như bị đóng đinh, bỗng dưng ngừng lại.
Đầu ta nhỏ nước nhô ra từ trong n.g.ự.c người đàn ông, cùng Chu Thanh Quân bốn mắt nhìn nhau.
Hắn hơi mím môi, mặt ngươi trắng bệch.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/anh-hung-kho-qua-ai-my-nhan/10-ky-ngo.html.]
Bạch Tố Liên ướt sũng cả người được Chu Thanh Quân ôm lấy, được xem như là đã phá vỡ ngăn cách giữa nam và nữ, phủ Thượng thư vì bày tỏ thành ý mà lập tức hạ sính lễ tới cửa cầu hôn.
Hai nhà cũng được xem như là môn đăng hộ đối, hôn sự nhanh chóng được định ra, tam thư lục lễ, chỉ đợi ngày tốt.
Mà ta, cuối cùng cũng rơi vào kết cục mất hết thanh danh, bị đuổi ra khỏi phủ Thượng thư.
Hôm đó sau khi Bạch Tố Liên tỉnh lại đã nói năng không rõ, nói là giống như bị đẩy xuống nước, bởi vì quay lưng lại nên không thấy rõ mặt.
Lúc đó bên cạnh nàng ta chỉ có một mình ta, dù không nói ra tên của ta nhưng mọi người liên tưởng đến tình trạng khó xử giữa ta, nàng ta và Chu Thanh Quân, lập tức suy đoán ra là ta.
Nghe nói, nếu không phải là Chu Thanh Quân và An Thế tử dốc hết sức bảo vệ thì ta có lẽ sẽ bị người của phủ Thái phó đưa thẳng đến quan phủ rồi.
Lúc bàn chuyện hôn sự, yêu cầu duy nhất của Thái phó chính là không thể để ta ở lại trong phủ nữa, Thượng thư đại nhân vì mặt mũi hai nhà mà ngày hôm sau đã đuổi ta ra ngoài.
Mà người đàn ông hôm đó ta ôm trong tình thế cấp bách, không có ai nói cho ta biết chàng là ai, chỉ biết là thân phận cao quý không tả nổi, ngay cả An Quốc Công ở trước mặt nàng cũng hết sức lo sợ.
Bọn họ nói, quý nhân như thế, không trách ta tội mạo phạm là ta đã mệnh lớn rồi, đừng nói chi đến ngăn cách giữa nam và nữ.
Lúc ta đi, a di mang theo khuôn mặt sưng một bên, mắng ta không biết tranh giành.
Bởi vì phản đối ta ra khỏi phủ mà a di bị Thượng thư đại nhân cho hai bạt tai.
Ta cúi thấp đầu, hổ thẹn nghe a di quở trách.
Tài nghệ không bằng người ta, rơi vào tình cảnh này thì không oán ai được. A di mắng đến cuối cùng lại nén nước mắt, lấy ra hai trăm lượng ngân phiếu, dặn dò ta tìm chỗ ở trong thành trước, nói là tân nương sắp qua cửa, đợi a di ổn định tình hình trước rồi lại chọn thời cơ để ta quay về.
Ta muốn nói lại thôi, muốn nói là mình định quay về phương Nam.
Nhưng nhìn dáng vẻ a di nhíu ngươi, lo lắng, cuối cùng vẫn không nói ra được.
Ta suy nghĩ một lúc, chỉ kể cho a di biết lời hôm đó Bạch Tố Liên nói ở bên hồ.
A di đỏ mắt, giống như nhớ ra chuyện cũ gì đó, hừ lạnh nói:
- Những quý nữ xuất thân thế gia này, bề ngoài trông thì sạch sẽ cao quý, bên trọng còn bẩn thỉu hơn ai hết, năm đó a di có thể sống được dưới tay đại phu nhân, sự tra tấn phải chịu không phải là thứ con có thể tưởng tượng được đâu, bây giờ a di có thể đứng ở đây, quả thật chỉ là mạng dài hơn một chút thôi.
- Thiên Kiều, con cũng không cần căm ghét mấy năm nay a di ép con, a di không có chỗ nương tựa, sống đến bây giờ đã là không dễ rồi. Chu Thanh Quân là người tốt hiếm có, a di cũng không xem là hại con.