Anh Hùng Khó Qua Ải Mỹ Nhân - 9. Rơi xuống nước
Cập nhật lúc: 2024-08-17 09:46:58
Lượt xem: 102
Lúc tự do ngắm hoa, ta không đi theo Chu Thanh Quân, cũng không thân với những người khác nên đi dạo một mình, bất giác đã đi đến bên hồ.
Bạch Tố Liên xuất hiện bên cạnh một gốc cây liễu, lẳng lặng nhìn ta.
Ta đang muốn hành lễ thì nàng ta ấm giọng mở miệng:
- Lòng ta thích Thanh Quân.
Ta sửng sốt, không biết nàng ta đột nhiên nói lời này là có ý gì.
Nàng ta ưu nhã cười, tự mình nói tiếp:
- Dù chưa từng trao đổi tâm ý với hắn nhưng có lẽ hắn cũng thích ta.
- Ta vẫn luôn biết trong phủ hắn có một vị tiểu thư không qua được cầu, đồng thời cũng không xem là chuyện to tát, phẩm tính hắn cao khiết, ta biết hắn nhất định sẽ không bị loại con gái như cô cô làm loạn tâm cảnh. Nhưng hôm đó nhìn thấy cô mới biết hóa ra cô xinh đẹp như vậy.
- Sau này ta nhất định sẽ gả vào phủ Thượng thư làm chủ mẫu, có cô ở đây chung quy cũng là một tai họa ngầm, không phải ta lo lắng Thanh Quân không chịu nổi sự hấp dẫn, mà là vị di nương không ra hồn trong phủ hắn nhất định sẽ nghĩ đủ loại biện pháp nâng đỡ cô.
- Từ nhỏ ta đã khắc khổ chăm học, nhận được sự dạy bảo của nhiều danh sư, học thức, kỹ nghệ, phép tắc, không có cái nào không đứng đầu trong Kinh Thành, nếu như gả qua đó thì nhất định không thể bị mấy người như các cô làm mất mặt được.
Từ đầu đến cuối, giọng điệu nàng ta đều bình thản, vẻ mặt dịu dàng.
Lời nói thẳng thắn như vậy, đương nhiên là vô cùng tự tin, tuyệt đối không sợ ta tiết lộ lời nàng ta nói ra ngoài.
Dù sao nàng ta cũng là quý nữ cao cao tại thượng, ta là kẻ bị chế giễu chê cười.
Ai lại đi tin ta mà không tin nàng ta chứ?
Ta hít vào một hơi, đáp lại:
- Bạch tiểu thư. Có thể cô không tin, thật ra ta đã không còn tâm tư với biểu ca nữa, nếu cô đồng ý chờ thêm một chút thì có lẽ ta đã rời đi rồi, đến lúc đó cô và biểu ca…
Bạch Tố Liên che miệng cười thành tiếng.
Nàng ta vừa cười vừa lắc đầu:
- Cô là đồ ngốc nên xem người khác cũng là đồ ngốc sao? Cô xài trăm phương ngàn kế lâu như vậy, cơ hội tốt như phủ Thượng thư như vậy mà cô lại từ bỏ một cách vô ích sao?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/anh-hung-kho-qua-ai-my-nhan/9-roi-xuong-nuoc.html.]
Ta bất đắc dĩ nhìn nàng ta:
- Thật ra là thật đó…
Nàng ta dừng cười, khôi phục dáng vẻ đoan trang thận trọng, dịu giọng nói:
- Triệu tiểu thư, ta nghĩ ra một biện pháp. Cô theo đuổi biểu ca, yêu mà không có được bởi vì ghen mà sinh hận ra, cho nên làm ra hành vi không lý trí lắm, như vậy, cô và Thanh Quân mất đi khả năng, vị di nương kia cũng mất đi trợ lực, ta có thể an tâm mà gả.
Ta nơm nớp lo sợ hỏi:
- Cho nên, ta đã làm hành vi gì không lý trí đâu cơ chứ?
Nàng ta cười với ta, bỗng nhiên cơ thể ngửa ra sau, ngã xuống hồ.
Ta kinh ngạc, lập tức kéo nàng ta, trong lúc hỗn loạn, cả hai cùng ngã xuống hồ.
Các đó không xa truyền đến tiếng kêu kinh ngạc của mọi người.
Một tiếng “Ùm” vang lên, một người nhảy từ trên bờ xuống.
Là Chu Thanh Quân.
Hắn nhìn xung quanh rồi nhanh chóng bơi về phía Bạch Tố Liên.
Ta nhìn hắn ôm chặt Bạch Tố Liên đã ngất đi, bơi lên bờ, nhận lấy áo choàng người bên cạnh đưa tới, nhanh chóng phủ lên che đậy cơ thể bị quần áo ẩm ướt dán sát vào người của nàng ta.
Ta xoay người, bơi về phía bờ yên tĩnh ở đối diện.
Nhà ta ở phương Nam, ở cửa có cầu có sông, từ nhỏ ta đã bơi giỏi.
Váy gấm Vân Nam trên người khi hút nước thì sẽ trong suốt lại dán sát vào người, ta không có cách nào bảo đảm được sẽ có người bằng lòng cởi áo choàng cho ta.
Ta ướt sững bò lên bờ, đường cong lộ ra giống như khỏa thân.
Đang thấy may mắn vì chỗ này không có ai, vừa ngước mắt lên thì thấy dưới cái cây bên phải là một người đàn ông đang đứng.
Khuôn mặt người đàn ông trắng trẻo lạnh lùng tuấn tú, ngũ quan sắc bén rõ ràng, đôi mắt thâm thúy u ám giống như giếng cổ, toàn thân được bao phủ bởi một chiếc áo choàng xanh dương thêu hoa văn phức tạp, rõ ràng là không có biểu cảm gì nhưng lại khiến người ta không khỏi sinh lòng sợ hãi.
Có cánh hoa màu trắng rải rác trên vai chàng ta, dường như chàng ta đã đứng ở đó rất lâu rồi.