Anh Thuộc Về Quốc Gia, Cũng Thuộc Về Em - Chương 2
Cập nhật lúc: 2024-10-28 17:49:19
Lượt xem: 49
Tôi ngơ ngác, đơn giản như vậy sao?
Hóa ra mẹ tôi không lừa tôi, quốc gia thật sự sẽ cấp đối tượng cho tôi!
Trong xe vang lên tiếng cười rộn ràng, những người lính bên cạnh vỗ tay ầm ĩ.
“Hôm nay là ngày gì vậy, Trần doanh trưởng ra ngoài nhặt được bạn gái.”
“Báo cáo chính ủy, tôi cũng muốn có một người bạn gái, khi nào tổ chức sẽ cho tôi?”
“Thôi đi, thằng nhóc cậu chỉ mới 20 tuổi, cậu gấp gì chứ?”
Giữa tiếng cười rộn ràng, khuôn mặt tôi đỏ bừng, ngại ngùng cúi đầu, rồi tôi nhìn thấy một bàn tay đẹp đẽ thon dài đưa ra trước mặt.
Móng tay được chăm sóc gọn gàng, ngón tay dài và thon, thực sự là sự kết hợp hoàn hảo giữa sức mạnh và vẻ đẹp.
“Xin chào, bạn gái, anh là Trần Hoài.”
Giọng nói trong trẻo, rất có sức hấp dẫn, khiến tôi cảm thấy hồi hộp.
Tôi ngốc nghếch ngẩng đầu nhìn anh một lúc lâu, sau khi phản ứng lại, tôi luống cuống vươn tay nắm lấy tay anh.
“Chào anh, em là Hạ Tình.”
3
Quê của tôi là một thành phố ven biển, mỗi năm vào mùa hè mấy người Trần Hoài sẽ đến đây để tham gia khóa huấn luyện hải quân kéo dài bốn tháng. Tôi và Trần Hoài đã trao đổi số điện thoại, thêm WeChat, cùng nhau xuống tàu điện, anh phóng khoáng nhảy lên xe quân đội rồi vẫy tay chào tôi.
“Tuần sau anh có một ngày nghỉ phép, đến lúc đó anh sẽ tới tìm em...”
Tôi đứng ở đó, nhìn theo xe quân đội rời đi, bụi đất mịt mù trên đường, Trần Hoài ẩn hiện trong khói bụi, mờ ảo như một giấc mộng.
Khi về đến nhà, tôi vẫn còn ngơ ngác.
Mẹ tôi thấy bộ dạng thất thần của tôi thì trêu chọc..
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/anh-thuoc-ve-quoc-gia-cung-thuoc-ve-em/chuong-2.html.]
“Tiểu Nhã cũng đã kết hôn rồi, phòng của các con bây giờ chỉ còn lại một mình con. Sao, thấy người ta có đôi có cặp, trong lòng cảm thấy bồn chồn à?”
Tôi lắc đầu.
“Mẹ, con có đối tượng rồi.”
Mẹ tôi: “Ha ha, con á, lấy đâu ra?”
Tôi: “Quốc gia cấp.”
Mẹ tôi trợn tròn mắt.
“Hôm nay còn chưa có đâu, con đừng mơ mộng viển vông.”
Tôi cũng cảm thấy như mình đang nằm mơ nhưng tôi vẫn lấy điện thoại ra xem, WeChat của tôi hiện lên một cái tên: “Trần Hoài.”
Tôi bấm vào ảnh đại diện của anh, xem vòng bạn bè.
Lật vài tấm ảnh, đều là những tin tức chính trị thời sự, có chút không thú vị.
Tôi thoát ra, một hồi sau lại thấy vòng bạn bè của anh được cập nhật.
Tôi lại vội bấm vào.
“Thoát ế, đã có bạn gái.”
Ảnh chụp là tôi mặc một bộ váy trắng, từ xa vẫy tay về phía anh, tầm nhìn mơ hồ, cũng không thấy rõ toàn bộ khuôn mặt, có lẽ vừa mới được anh chụp lại khi ở trên xe quân đội.
Tôi bỗng cảm thấy tim đập thình thịch, mặt cũng đỏ bừng, không kìm được mà mỉm cười với điện thoại.
Có phải anh nghiêm túc quá rồi không?
Vậy nên chuyện vừa rồi không phải là một giấc mơ, cũng không phải chỉ là một trò đùa.
Mẹ tôi bưng trái cây ra, thấy bộ dạng này của tôi thì ngao ngán lắc đầu.
“Ôi, con bé ngốc này, không biết lại đang xem cái nam minh tinh nào.”