Anh Thuộc Về Quốc Gia, Cũng Thuộc Về Em - Chương 3
Cập nhật lúc: 2024-10-28 17:50:00
Lượt xem: 68
4
Tôi không để ý đến bà ấy, cầm điện thoại trở về phòng, bấm mở giao diện trò chuyện với Trần Hoài.
Ấp ủ nửa ngày, tôi mới gửi một câu “Anh đang ở đâu?”
Gửi đi rồi, như đá chìm xuống biển, cứ vài phút tôi lại kiểm tra một lần nhưng vẫn không có phản hồi.
Trong vài ngày tiếp theo, Trần Hoài vẫn không có tin tức gì, tôi ban đầu đầy mong chờ dần dần chuyển sang nhụt chí.
Cũng không biết anh có đang đùa hay không.
Cuối tuần, tôi cùng bạn bè đi ăn khuya, bạn thân Vương Phương kéo tay áo tôi, mặt mày hớn hở.
“Bên kia có một soái ca, rất đẹp trai, Hạ Tình, tôi xin số điện thoại giúp cậu nhé?”
Tôi quay đầu nhìn thấy, nam sinh mặc áo phông trắng quần đùi, sạch sẽ gọn gàng, rất đẹp trai, có vẻ như còn hơi quen quen.
Tôi lắc đầu, trong đầu chợt nhớ đến Trần Hoài.
“Thôi bỏ đi, tôi không có hứng thú.”
“Ôi cậu không thể như vậy, đã đến lúc thoát ế rồi, tôi đã nói với cậu, nên ra tay thì phải ra tay đó.”
Vương Phương là một người rất nhiệt tình, chỉ cần vén tay áo lên là đã lao đến bàn bên cạnh, thậm chí còn thỉnh thoảng chỉ vào tôi. Tôi xấu hổ cúi đầu, không dám nhìn về hướng đó.
Một lúc sau, soái ca kia đứng dậy, đi về phía tôi.
“Hạ Tình?”
Giọng nói có chút quen thuộc, tôi ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn đối phương chằm chằm một lúc lâu mới phản ứng lại.
“Anh là, Trần Hoài?”
Trần Hoài nhíu mày.
“Em không nhận ra anh sao?”
“Anh mặc quần áo bình thường, em không nhận ra được.”
Vừa dứt lời, bàn bên cạnh lập tức vang lên những tiếng “ồ” bất ngờ.
“Không đúng không đúng, ý tôi là, anh thay đổi quần áo, nhìn không giống lắm.”
Càng nói càng sai, mặt tôi đỏ bừng, bạn bè ngồi cùng bàn nhìn chúng tôi đầy vẻ nghi ngờ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/anh-thuoc-ve-quoc-gia-cung-thuoc-ve-em/chuong-3.html.]
Trần Hoài nhướng mày.
“Chỉ nhận quần áo mà không nhận người à?”
Anh duỗi tay nắm chặt cánh tay tôi, dẫn tôi đi về phía bờ cát bên cạnh.
“Vậy anh cần tăng cường ấn tượng với em một chút”
5
Nước biển hòa vào bầu trời xám xịt thành một thể thống nhất, so với bầu trời thì sâu hơn, trong trẻo hơn. Đầu sóng chậm rãi đập vào bờ cát trắng, không động thanh sắc mà vẫn luôn thấm vào lòng bàn chân tôi.
Trái tim tôi đập mạnh, tâm trí hoang mang.
“Cái kia, Trần Hoài, chân em ướt hết rồi, anh buông tay em ra.”
Gan bàn chân dính nước, lại còn dính cả những hạt cát mịn, bám vào giày, tay tôi bị nắm trong bàn tay rộng lớn, ấm áp và thô ráp của anh, khiến tôi không biết mở miệng thế nào.
Trần Hoài khẽ cười một tiếng rồi thu tay lại.
“Hôm nay anh đã gọi cho em cả ngày, sao em không nghe máy?”
“A? Điện thoại em hết pin.”
Tôi ảo não thở dài, hôm nay ra khỏi nhà mà điện thoại không đủ pin, sau đó lại bị Vương Phương lôi kéo đi dạo cả nửa ngày, quên mất việc này.
Trần Hoài thở phào nhẹ nhõm.
“Không sao, anh cứ tưởng em giận. Lúc trước anh ra biển huấn luyện một vòng, điện thoại đều phải nộp lại, không phải cố ý không báo cho em biết.”
Tôi lập tức cảm thấy tội lỗi, nghề nghiệp của Trần Hoài đặc thù, vất vả lắm mới có một lần hẹn hò với tôi, lại bị tôi để lỡ.
“Em xin lỗi, Trần Hoài, muộn như vậy rồi mới gặp anh...”
“Không muộn đâu.”
Trần Hoài cắt ngang lời tôi, giọng nói trầm thấp và đầy bí ẩn, ánh mắt anh sáng lấp lánh nhìn tôi.
Anh hơi cúi người, tiến sát bên tai tôi, hơi thở ấm áp thổi bay tóc mái tôi.
“Không quá muộn, muốn làm gì thì vẫn còn kịp.”
Mặt tôi lập tức đỏ bừng, hoảng loạn lùi lại một bước. Lòng bàn chân chao đảo, Trần Hoài lập tức ôm chặt lấy eo tôi.
Sự ấm áp từ cơ thể anh xuyên qua lớp vải mỏng manh, tôi và Trần Hoài kề sát bên nhau, trái tim đập “thình thịch” loạn nhịp, không rõ là anh hay tôi đang hồi hộp hơn.