Anh Trai, Vận Xui Cần Giải - C10 + 11
Cập nhật lúc: 2024-07-09 09:47:56
Lượt xem: 186
“Hứa Hạo Trạch, phe ta có người xấu!”
Tôi buồn bã nhìn hai anh em, quả nhiên tiền của người giàu không dễ kiếm như vậy, phim chiếu trên TV đều là sự thật.
“Xong đời, những thứ này đều bị người khác tráo đổi.”
Hứa Hạo Trạch đột nhiên tái mặt, trong khi đó Hứa Vị Ương lại ngừng khóc và nhảy dựng lên: “Cái gì! Là ai? Là tên cẩu Hán gian nào?”
Lúc này, con mèo mặt người lao về phía Hứa Vị Ương.
Tôi bay lên, dùng một chân đá văng Hứa Vị Ương, sau đó thương tiếc móc lá bùa vàng từ trong túi ra.
Đây chính là thứ vất vả lắm mới trộm được từ trong tay sư huynh Thanh Huyền, dùng một cái xem như mất một cái!
Khi bị lá bùa màu vàng đánh trúng, con mèo mặt người hét lên một tiếng chói tai, sau đó biến thành một làn khói đen và biến mất.
Hứa Vị Ương lộn trên đất vài vòng mới dừng lại, may mắn thay trên mặt đất có một tấm thảm dày nên cô không bị thương.
Cô bước tới vừa cười toe toét vừa xoa eo: “Chị Thanh Vũ, chị giống hệt mấy tên tra nam nha. Em còn tưởng rằng chị có thể che mưa chắn gió cho em, không ngờ tất cả mưa gió đều do chị mang đến. Một cước đấy suýt chút nữa đã đá gãy eo...”
Tôi ngại ngùng gãi đầu và nói: “Điều này... Trong lúc khẩn cấp nếu em bị con quỷ bạo nộ đó bắt được thì quỷ khí sẽ nhập vào cơ thể, lúc ấy miệng vết thương sẽ thối rữa sinh ra giòi bọ, rất khó chữa trị.”
***
Sau khi giải quyết thành công con quỷ bạo nộ, tôi nhanh chóng lấy mọi thứ ra và kiểm tra từng cái một.
Gạo nếp được thay bằng gạo Đông Bắc, m.á.u chó đen thì có mùi như m.á.u vịt, tro hương được thay bằng tro hương đuổi muỗi, đồng xu thì biến thành đồng xu trò chơi, con gà trống già thành con gà trống trẻ.
Khá lắm, không có món nào dùng được.
Nhưng một phần trận pháp đã bị phá vỡ thì không thể dừng lại được nữa.
“Vị Ương, em đi ra ngoài trước, lát nữa quá nguy hiểm. Trận pháp đã bị phá vỡ rồi nên trong hai anh em các người chỉ một là đủ.”
Hứa Vị Ương tức giận nhìn tôi: “Chị Thanh Vũ, em là người không có nghĩa khí như vậy sao?”
“Tạm biệt!”
Nói xong, cô bé chắp tay thành nắm đ.ấ.m rồi chạy về phía cửa với tốc độ chạy nước rút 100 mét.
Hừa Hạo Trạch trìu mến nhìn theo bóng lưng cô bé: “Con bé này!”
Tôi nén đau thương lấy từ trong túi ra một vài lá bùa vàng và một thanh kiếm gỗ đào rồi nhét chúng vào tay của Hứa Hạo Trạch.
“Tiếp theo chỉ có thể dùng vũ lực để đè bẹp nó vì vậy tôi không rảnh lo cho anh đâu.”
“Thanh kiếm gỗ đào này có thể đuổi tà, diệt quỷ. Nếu có ma quỷ đến gần anh thì hãy mạnh tay c.h.é.m chúng nó.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/anh-trai-van-xui-can-giai/c10-11.html.]
“Nếu thật sự đánh không lại cứ ném đống bùa vàng này, anh nhớ chú ý an toàn của bản thân.”
Hứa Hạo Trạch cảm động nhìn tôi, đôi mắt đỏ hoe: “Đạo trưởng Thanh Vũ, cô đưa hết pháp khí cho tôi còn cô thì sao?”
Tôi lấy trong túi ra một thanh kiếm làm bằng đồng xu. Thân kiếm nhìn cổ xưa, phía trên còn có anh sáng lờ mờ, nhìn sơ thôi cũng đủ thấy nó mạnh hơn kiếm gỗ đào gấp mấy trăm lần.
“Tôi dùng cái này!”
Tất nhiên, vũ khí tốt nhất phải nằm trong tay những người có năng lực nhất thì mới có thể sử dụng được.
12.
Vẻ mặt của Hứa Hạo Trạch hơi khó diễn tả.
Trong ánh sáng mờ ảo, khuôn mặt tuấn tú trông càng đẹp hơn, đường nét cũng rõ ràng hơn.
“Nhân tiện, anh vẫn còn zin à?”
Hứa Hạo Trạch đỏ mặt, ấp úng hết nửa ngày vẫn không nói được.
“Hầy, thật đáng tiếc.”
Nếu khí nguyên dương còn chưa bị phá vỡ thì bôi m.á.u lên thanh kiếm có thể tăng gấp đôi lực sát thương đối với tà ma.
🐳 Các bạn theo dõi Phở bò: Tui Là Cá Mặn (https://www.facebook.com/tuilacaman/) để đọc truyện mới 🐳
Tôi đứng dậy định theo con hạc giấy rời đi nhưng cổ tay tôi đã bị kéo mạnh.
“Tôi là...”
Từ Hạo Trạch hơi ngượng nhưng ánh mắt lại kiên định.
Tôi không thèm phản ứng lại: “Là gì?”
“Là còn zin.”
Đẹp trai, giàu có thế mà vẫn còn chưa bóc tem?
Thật đúng là niềm vui bất ngờ!
Tôi vui vẻ nắm lấy tay anh ta, đưa ngón giữa vào miệng và cắn thật mạnh.
Cả người Hứa Hạo Trạch run lên, sau đó cơ thể cứng đờ không chịu nhúc nhích.
“Thất thần làm gì, nhanh bôi m.á.u lên thân kiếm đi, chờ nữa thì vết thương sẽ khép miệng lại đấy.”
“A, được!”
Nhìn Hứa Hạo Trạch đang vội vội vàng vàng, tôi cảm thấy người này có vẻ không thông minh cho lắm.