Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Anh Trai, Vận Xui Cần Giải - C13 + 14 + 15

Cập nhật lúc: 2024-07-09 09:48:34
Lượt xem: 180

Hạc giấy đưa chúng tôi lên tầng hai. Nếu không có chuyện gì khác xảy ra thì bốn con quỷ ký sinh còn lại sẽ được giấu trong phòng ngủ tương ứng của từng người.

 

“Đạo trưởng Thanh Vũ, sao không bật đèn lên?”

 

“Ma quỷ thích bóng tối, nếu ánh sáng quá chói thì chúng sẽ trốn mãi không chịu ra.”

 

Hứa Hạo Trạch và tôi cẩn thận lần lượt lên lầu.

 

Phòng đầu tiên là phòng ngủ của Hứa Hạo Trạch.

 

Như vậy cũng lớn quá đi!

 

Vừa mở cửa ra là tôi đã ghen tị rồi.

 

Tại sao phòng ngủ của anh ta lại có thêm nhiều phòng như vậy?

 

Vừa sáng sủa vừa rộng rãi, lại thật trang nhã. Tôi cũng muốn phòng mình sau này xây như thế.

 

“Cô có thấy thứ gì chạy qua không?”

 

Hứa Hạo Trạch nắm tay tôi, giọng run run.

 

Con hạc giấy bay đến phòng làm việc của anh ta sau đó lượn lờ trên chiếc hộp đựng bút bằng gỗ cổ xưa.

 

“Soạt!”

 

Trong bóng đêm, một bóng người nhanh chóng chạy ra khỏi phòng làm việc.

 

Hình như là một người giấy?

 

Vậy chuyện này dễ giải quyết rồi.

 

“Hứa Hạo Trạch, đánh nó!”

 

Sau khi tôi đón đầu nó, Hứa Hạo Trạch liền dang rộng chân và lao về phía trước. Từ nhỏ sư phụ đam mê dùng người giấy tra tấn tôi với sư huynh, nên lúc nhìn thấy nó tôi liền ngứa tay ngứa chân.

 

***

 

Người giấy bị kiếm trong tay Hứa Hạo Trạch đ.â.m xuyên qua, biến thành một mảnh giấy mỏng màu vàng treo trên kiếm gỗ đào.

 

Hứa Hạo Trạch đầy hưng phấn: “Oh shit! Tôi vừa g.i.ế.c một con yêu quái!”

 

Tôi kiễng chân lên vỗ vai anh ta: “Lợi hại! Không tệ! Anh đã bước được nửa chân vào cánh cửa trừ yêu diệt ma!”

 

Hứa Hạo Trạch càng hưng phấn hơn, ánh mắt toả ra hào quang, đồng tử loé sáng lấp lánh trong bóng tối.

 

“Đi thôi, đến con tiếp theo.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/anh-trai-van-xui-can-giai/c13-14-15.html.]

Phòng ngủ của cô nhóc Hứa Vị Ương này hệt như một nàng công chúa trong truyện cổ tích.

 

Khắp nơi đều có màn lụa và thú bông, tôi hâm mộ đến nỗi tròng mắt đỏ cả lên.

 

Thấy chúng tôi bước vào phòng thì một con gấu nhỏ trong góc cao bằng nửa người nhảy dựng lên, cố chạy ra ngoài.

 

Với vẻ ngoài dễ thương như vậy nên tôi không nỡ xuống tay với nó.

 

Dù sao nó chỉ là một con gấu màu hồng, tôi cũng thấy nó trên TV, hình như gọi là gấu dâu gì đấy.

 

Vừa nhìn đã biết Hứa Hạo Trạch là kiểu người có thiên phú về thể thao. Tôi đã thấy rất nhiều bức ảnh trong phòng làm việc của anh ta.

 

Leo núi, đấu kiếm, lướt sóng và cưỡi ngựa, gì cũng có.

 

Vận động viên tiểu vương tử Hứa Hạo Trạch không cần tôi ra tay đã hạ gấu dâu dễ thương chỉ trong ba chiêu.

 

“Anh cẩn thận chút đi! Đừng phá hỏng con gấu này, để đấy tôi đem về đạo quán cầu siêu cho nó!”

 

***

 

Tiếp theo là phòng của bà nội Hứa Hạo Trạch. Sau khi dùng hết sức chín trâu hai hổ, cuối cùng chúng tôi cũng đã c.h.é.m c.h.ế.t con rết dài một mét trong phòng của bà anh ta.

 

Khi con rết vừa xuất hiện đã làm Hứa Hạo Trạch sợ đứng hình. Anh ta ôm mặt mình mình và la toáng lên, phỏng chừng đã đánh thức hết toàn bộ người trong nhà. 

 

Nhưng cũng may cho anh ta, nhờ anh ta nhảy nhót lung tung lúc bị con rết ấy rượt đuổi mới tạo ra cơ hội cho tôi tiêu diệt nó.

 

Còn lại căn phòng cuối cùng, tôi hít một hơi thật sâu và đẩy cửa phòng ngủ chính trong căn biệt thự xa hoa này.

 

Trong phòng tràn ngập mùi thối rữa và có một chút sương mù màu xám trong không khí.

 

Đám sương xám này chính là khí ẩm mốc, nếu dính trúng nó sẽ lập tức gặp xui xẻo.

 

🐳 Các bạn theo dõi Phở bò: Tui Là Cá Mặn (https://www.facebook.com/tuilacaman/) để đọc truyện mới 🐳

Con hạc giấy lượn lờ trước cửa một lúc rồi lại bay về phía tôi.

 

Tôi cầm một lá bùa lên rồi nói: “Muốn dính mốc hay muốn bị ta đốt, chọn một cái đi.”

 

Hạc giấy miễn cưỡng vỗ cánh hai lần rồi mới bay vào, cuối cùng dừng lại trên cây đèn bàn lăn lóc trên đất.

 

“Con ranh từ đâu đến, chưa đủ lông đủ cánh mà dám quản chuyện của ta.”

 

Ngồi trên giường là một bà già được sương mù bao phủ không thể nhìn rõ mặt, vừa mở miệng đã phát ra giọng chói tai.

 

“Năm con quỷ giờ chỉ còn mình ngươi, còn ở đấy lải nhải!”

 

Tôi nhảy lên và c.h.é.m thanh kiếm đồng xu của mình về phía bà ta.

 

Bà già biến thành một làn sương mù dày đặc, đánh bật tôi trên không.

 

Hứa Hạo Trạch theo sau tôi, cũng cầm kiếm c.h.é.m lung tung.

Loading...