Ánh Trăng Sáng Bảo Vệ Ngôi Sao Nhỏ - Chap 1
Cập nhật lúc: 2024-10-09 07:18:42
Lượt xem: 300
1.
Một ngày sau khi hoàn thành, truyện của tôi hot rồi.
Tôi bị choáng ngợp với hàng triệu lượt like và bình luận.
Khu bình luận mọi người không ngừng tag tôi.
“Tác giả viết như thật vậy, có phải là chuyện ngoài đời không?”
“Ôi chao, thích nam chính quá đi, cả đời này có thể tìm được một người như nam chính không nhỉ?”
“Nam phụ cũng tốt mà, đối xử cực tốt với nữ chính, còn là thanh mai trúc mã nữa, tôi chọn nam phụ.”
….
Tôi gõ nhẹ Ipad trong tay, lông mày giật giật.
Gương mặt ngứa đòn của Cố Sênh vô thức hiện lên trong đầu.
Thế là tôi chọn bình luận đầu tiên để trả lời.
“Có nguyên mẫu nhé, cảm ơn sự ủng hộ của mọi người.”
Lướt qua phần bình luận, tôi phát hiện người thích nam phụ còn nhiều hơn nam chính.
Nhưng ý định ban đầu khi tôi viết bộ truyện này là để trút giận mà!
Cố Sênh chính là nam phụ thâm tình yêu mà không có được ở trong truyện.
Tôi khóc không thành tiếng, thầm chửi mắng mấy câu.
Xem ra hình tượng tôi viết cho Cố Sênh hơi tốt quá.
Nhắc đến tào tháo tào tháo liền tới.
Cố Sênh gọi video qua, dọa tôi sợ đến nỗi tay run lẩy bẩy, Ipad cũng rơi bộp cái xuống sàn.
Tôi vừa đau lòng xoa xoa Ipad, vừa hoảng sợ nhận cuộc gọi.
Lần cuối cùng chúng tôi liên lạc với nhau là khi mới thi tốt nghiệp xong.
Sau đó Cố Sênh vào Thanh Hoa, tôi vào Ngoại ngữ Bắc Kinh.
Từ nhỏ hai chúng tôi đã đối đầu với nhau, cậu ấy thi tốt hơn là trong lòng tôi lại thấy không vui.
Lúc đó cậu ấy còn đồng ý lời tỏ tình của người mà tôi ghét nhất, thế là tôi tức giận đoạn tuyệt quan hệ với cậu ấy.
Phần trò chuyện vẫn còn dừng lại ở tin nhắn mà Cố Sênh nhắn lúc đó: [Tô Như, đừng có hối hận.]
Tôi nói: [Ai hối hận người đấy độc thân cả đời.]
Nửa năm không liên lạc, Cố Sênh tự nhiên gọi tới àm tôi có hơi hoảng.
Sau khi bắt máy, tôi không thấy gương mặt của Cố Sênh, chỉ nhìn được nửa thân trên trần trụi của một người đàn ông trong màn hình.
Trên người người nọ vẫn còn đọng lại mấy giọt nước, nước hảy xuống cơ bụng và đường nhân ngư rồi thấm vào quần ngủ màu xám.
Tôi nuốt nước bọt, vô ý đưa mặt lại gần hơn chút.
[Tô Như, đẹp không?]
Mái tóc đen của Cố Sênh đang nhỏ từng giọt, ghét bỏ nhìn tôi, sau đó tiện tay lấy chiếc áo đặt trên sofa mặc vào.
2.
Tôi bừng tỉnh, dập tắt nụ cười tà ác trên môi.
Không tự nhiên mà sờ sờ mũi.
Vòng vo cả nửa ngày cũng không biết nên mở lời thế nào.
Cố Sênh cũng không nói chuyện, cầm điện thoại quay về giường.
Trong lúc Cố Sênh di chuyển, tôi chỉ nhìn được một bên mặt của cậu ấy, đường quai hàm như tạc tường còn tinh xảo hơn ngày xưa.
Khi Cố Sênh ngồi lên giường, camera vô ý nghiêng sang một bên.
Tôi thoáng thấy con gấu dâu mà hồi xưa tôi tặng cậu ấy.
Lúc đó Cố Sênh còn chống cự bảo, “Làm gì có đứa con trai nào để cái này trên giường?”
Tôi còn chưa kịp nhìn rõ, mặt cậu ấy đã sáp lại, mũi tưởng như sắp dán vào màn hình.
Đúng lúc tôi đang muốn nhìn rõ món đồ chơi trên giường, mặt cũng dí sát vào.
Yết hầu Cố Sênh lên xuống, cậu ấy ngả người về sau.
Tôi giả vờ bình tĩnh, dời tầm mắt đi chỗ khác, chuẩn bị nói thì nghe thấy cậu ấy cất tiếng: [Tô Như, tôi biết hết rồi.]
[Hả?]
Cố Sênh kiên nhẫn lặp lại: [Cậu không cần ngại, tôi biết hết rồi.]
[Là sao, cậu biết cái gì?]
Tôi nhìn khuôn mặt dần đỏ lên của Cố Sênh, cậu ấy ngượng ngùng nhìn tôi.
[Tô Như, cậu không cần xấu hổ.]
[Hóa ra cậu vẫn thích thầm tôi à, thật ra, thật ra ---]
Cố Sênh mím môi, mắt cụp xuống, nhẹ nhàng nói: [Tôi cũng thích cậu từ lâu rồi.]
….
Hồi trước, mọi người trong lớp đã từng thảo luận hai người không có khả năng ở bên nhau nhất là ai.
Số phiếu bầu cao nhất chính là tôi và Cố Sênh.
Chúng tôi được bình chọn là đôi thanh mai trúc mã không có cảm giác CP nhất.
Một trong những nhân vật chính của câu chuyện hiện tại đã phá vỡ thế cân bằng.
Tôi suy nghĩ hồi lâu, không biết nên làm thế nào, liền trốn tránh hỏi: [Cậu biết chuyện tôi yêu thầm cậu từ đâu?]
Cố Sênh ném cho tôi một ánh mắt “quả nhiên là như vậy”, hơi ngại ngùng nói: [Tôi đọc truyện của cậu.]
[Cậu là nhân vật chính, tôi – cũng vậy.]
Nửa câu trước khiến tôi sửng sốt.
Nửa câu sau, tôi nghi ngờ đôi mắt của Cố Sênh.
Nhưng cậu ấy lại không để ý tới cái nhíu mày của tôi, tiếp tục nói:
[Học ở Thanh Hoa, người đẹp mà dáng người cũng đẹp.]
[Cậu âm thầm khen ngợi tôi, Tô Như, không ngờ trong lòng cậu tôi tốt như thế.]
[Cậu khen mà tôi ngại không dám nhận luôn.]
Tôi cười khẩy, người đàn ông này hoàn toàn không nhận ra vị trí của mình là nam phụ.
Vẫn sống trong ảo tưởng của nhân vật chính!
[Cố Sênh.] Tôi đập gãy ảo tưởng của cậu ấy.
[Có khi nào, khả năng cậu là nam phụ không?]
Người trong màn hình im lặng, nhìn tôi với vẻ hoài nghi.
[Thanh mai trúc mã, từ nhỏ đã không hòa hợp với nữ chính.]
[Nhưng tôi học Thanh Hoa mà?]
[À, thì là, không phải tôi muốn thực hiện ước mơ Thanh Hoa sao, tất nhiên nam chính phải vào Thanh Hoa rồi.]
Sắc mặt Cố Sênh ngày càng lạnh lẽo, tôi tưởng mình sắp hấp hối.
[Cậu dám viết tôi bám cậu dai như đỉa, còn không có kết cục tốt.]
[Tô Như, cậu giỏi thật đấy.]
[Có tin tôi tố cáo cậu bịa đặt không?]
Ánh mắt tôi lay động, không dám trả lời.
Cố Sênh tức giận, lồng n.g.ự.c phập phồng, vẻ mặt trầm trọng chuẩn bị tắt video.
Tôi lập tức nghĩ đến một vấn đề, lập tức gọi cậu ấy lại.
[Này, Cố Sênh, chuyện cậu bảo thích tôi --]
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/anh-trang-sang-bao-ve-ngoi-sao-nho/chap-1.html.]
[Lừa cậu cho vui đấy.]
Đằng ấy tức giận gầm lên, sau đó cúp máy.
Tôi choáng váng một hồi lâu, mới nhận ra đã quên hỏi cậu ấy sao lại biết đến truyện của tôi.
Nhưng mà nghĩ đến gương mặt giận dữ của Cố Sênh, tôi cũng không dám hỏi.
Dù sao biết được mình là nam phụ bia đỡ đạn – sự thật này cũng đủ kích thích lòng người.
Đặc biệt người cậu ấy thích lại là tôi.
3.
Tôi biết mình đã sai, nên trước khi ngủ cứ suy nghĩ mãi.
Vì thế trong giấc mơ, tôi nhìn thấy Cố Sênh hung hãn hỏi: “Tại sao tôi không phải nam chính?”
Vừa nói mắt còn đỏ hoe, nắm lấy gáy tôi, từng bước từng bước tiến lại gần.
Truyện được đăng duy nhất tại monkeyD thenonhenbien
Cho đến khi hơi thở của cả hai quyện vào nhau.
“Tô Như, cậu đang làm gì vậy?”
“Bỏ ra.”
Âm thanh quen thuộc vang lên bên tai, thậm chí còn xen lẫn một chút tức giận.
Tôi bị dọa sợ mở bừng mắt, gương mặt tuấn tú của Cố Sênh bất ngờ lọt vào tầm mắt.
Khoảng cách giữa hai đứa, chính xác là sắp cuốn lấy nhau.
Chỉ cần gần thêm chút nữa, là tôi hôn luôn cậu ấy.
Tôi hét lên, di chuyển sang một bên, môi chạm vào bên má cậu ấy.
Cố Sênh cứng đờ người, dùng chăn che đầu tôi lại.
“Cậu cố tình đúng không?”
Nghiến răng nghiến lợi nói ra từng chữ.
Khó khăn mãi mới thoát khỏi nanh vuốt của cậu ấy, tôi cũng không thân thiện đáp lại.
“Mới sáng sớm cậu ở phòng tôi làm gì?”
“Còn, còn ở gần tôi như thế.”
Nghe vậy, Cố Sênh chỉ vào tôi, giống như tức đến nỗi bật cười nói.
“Người ác thích mách lẻo trước đúng không?”
“Rõ ràng là cậu túm lấy cổ tôi, cưỡng bức hôn tôi, biến thái c.h.ế.t tiệt.”
Tôi không tin, nhưng vẻ mặt đỏ bừng của Cố Sênh khiến tôi không thốt ra được một lời phản bác.
“Thế cậu mới sáng sớm vào phòng tôi làm gì, đồ biến thái.”
Hai chúng tôi trừng mắt nhìn đối phương, tưởng như sắp đánh nhau đến nơi.
Cảnh tượng quen thuộc trước mắt, giống như được trở về những ngày ồn ào náo nhiệt ban đầu.
Đột nhiên tôi có hơi nhớ.
Cố Sênh đưa bộ quần áo để trên sofa cho tôi.
“Bố mẹ tôi đi công tác rồi, bảo tôi ở nhà cậu vài hôm.”
Cậu ấy dừng lại một chút, không tự nhiên nói, “Dì bảo tôi gọi cậu dậy.”
“Ừ.”
Có lẽ thái độ thờ ơ của tôi đã đả kích Cố Sênh, cậu ấy nắm lấy tay tôi, cẩn thận nhìn tôi.
“Cậu giận à?”
“Không có, Cố Sênh, cậu ra ngoài đi, tôi thay quần áo.”
Cố Sênh không động đậy nhìn tôi một lúc, tôi cúi gằm mặt xuống không dám nhìn cậu ấy.
Cho đến khi nghe thấy tiếng cửa đóng lại, tôi mới nhẹ nhõm thở ra một hơi.
Thật ra, lúc đầu tôi cũng không có ghét Cố Sênh như này.
Thậm chí, còn có đôi chút thích cậu ấy.
4.
Lúc tôi thu dọn đồ đạc ra ngoài, Cố Sênh vừa hay xách hành lý lên lầu.
Cậu ấy ở nhà tôi có một phòng riêng, là mẹ tôi đặc biệt chuẩn bị.
Dưới lầu vang lên giọng nói dịu dàng của mẹ tôi: “Sênh Sênh, cất xong đồ thì xuống đây ăn cơm nhé, dì làm sườn xào chua ngọt mà con thích ăn nhất đây.”
Nhưng khi thấy tôi đứng ở đầu cầu thang, mẹ lại lạnh lùng nói: “Tô Như, con ngủ đến giờ này mới dậy hả?”
“Con không thể học Sênh Sênh một chút, để mẹ đỡ chút sức lực à?”
“Dì ơi, Tô Như cũng mệt mà, để cậu ấy nghỉ thêm đi ạ.”
Cố Sênh cau mày đáp lại, lo lắng nhìn tôi.
Tôi né tránh ánh mắt của cậu ấy, tự cười nhạo chính mình.
Rất nhiều lúc, tôi nghi ngờ Cố Sênh mới lại con trai ruột của mẹ.
Từ nhỏ đến lớn, tôi vẫn không hiểu một chuyện.
Chỉ cần tôi và Cố Sênh ở cạnh nhau, mẹ liền lấy hai chúng tôi ra so sánh, sau đó hạ thấp tôi.
Chẳng cần biết tôi cố gắng thế nào, trong mắt mẹ vẫn chỉ có Cố Sênh.
Thế nên trong quỹ đạo trưởng thành của tôi, Cố Sênh là vầng trăng sáng, còn tôi chỉ là ngôi sao nhỏ.
Tôi luôn luôn xoay quanh cậu ấy, nhưng ánh trăng đâu chỉ bảo vệ một vì sao.
“Tô Như, đi cất hành lý với tôi nhé?”
Tôi để Cố Sênh dẫn vào phòng cậu ấy.
Thà đối mặt với Cố Sênh còn hơn ở đó đấu mắt với mẹ tôi.
Phòng của Cố Sênh ở ngay bên cạnh phòng tôi, mẹ biết trước là cậu ấy sẽ đến, từ sáng sớm đã giúp cậu ấy lau dọn phòng, trong không khí còn thoang thoảng mùi chanh mà cậu ấy thích nhất.
Tôi tựa người vào cửa, Cố Sênh quay lưng về phía tôi cất quần áo.
Nhìn bóng lưng của cậu ấy, tôi có chút lạc lõng.
Chúng tôi đã nửa năm không gặp.
Nếu như không phải bố mẹ Cố Sênh tạm thời phải đi công tác, có lẽ cậu ấy cũng sẽ không liên lạc với tôi.
Thật ra, lúc đầu đoạn tuyệt với cậu ấy còn có một nguyên nhân khác.
Cố Sênh quá xuất sắc, mọi ưu thế của tôi đặt trước mặt cậu ấy đều khiến tôi tự ti.
Sau khi biết được cậu ấy đồng ý lời tỏ tình của Tô Uyển, tôi còn định hỏi cậu ấy tại sao.
Nhưng không ngờ Tô Uyển lại đến tìm tôi trước.
Cô ấy nói với tôi: “Tô Như, cậu đừng làm phiền Cố Sênh nữa.”
“Cậu ấy không cả buồn tranh đấu với cậu, tất cả đều chỉ có mình cậu suy diễn thôi.”
“Hơn nữa, cậu không cạnh tranh được với Cố Tranh đâu, sao cứ phải như thế?”
Lời của Tô Uyển vô cùng mỉa mai, nhưng lại là sự thật.
Cố Sênh lúc nào cũng có thái độ thờ ơ trước hành động khiêu khích của tôi, và cậu ấy luôn dễ dàng dành chiến thắng trong mọi cuộc cạnh tranh giữa hai đứa.
Cho dù là thành tích học tập, thi đấu, hay sự yêu thương của mẹ.
Trong mắt Cố Sênh, tôi thậm chí còn không phải là đối thủ.
Nhưng trong mắt tôi, cậu ấy là người mà tôi luôn cố gắng hết sức để vượt qua.
Mỗi lần tranh đấu đều là một trận marathon của tôi.
Lời của Tô Uyển nhắc nhở tôi, rằng tôi không nên, cũng không thể xoay quanh Cố Sênh nữa.
Tôi không bao giờ thắng nổi cậu ấy.
Bên cạnh Cố Sênh cũng đã có người con gái khác.