Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Ánh Trăng Sáng Bảo Vệ Ngôi Sao Nhỏ - Chap 2

Cập nhật lúc: 2024-10-09 07:32:20
Lượt xem: 233

5.

Nghĩ lại chuyện cũ khiến lồng n.g.ự.c tôi cảm thấy chua xót.

Truyện được đăng duy nhất tại monkeyD thenonhenbien

Tôi ngẩng đầu nhìn Cố Sênh bên giường, vừa hay cậu ấy cùng nhìn về phía tôi.

Sau đó cậu ấy ôm lấy quả bóng màu đỏ trong tay với tốc độ cực nhanh.

Tôi nheo mắt, nhìn chằm chằm vào cái mũi lộ ra của con gấu dâu.

Cố Sênh lén lút nhìn tôi, vành tai bắt đầu đỏ lên.

“Tô Như, cậu ra ngoài trước đi, tôi sắp dọn đồ xong rồi.”

“Chốc nữa tôi xuống tìm cậu.”

Tôi mím môi, bước về phía cậu ấy.

Cố Sênh vứt đống quần áo mới gấp gọn lên con gấu bông, sau đó đứng dậy chắn trước mặt tôi.

“Hay là, chúng ta xuống ăn cơm trước đi, còn lại để tôi dọn sau.”

Bất chấp sự cản trở của cậu ấy, tôi lôi con gấu dâu ra.

“Không phải bảo là nhất định sẽ không đặt nó trên giường à? Giờ là sao đây?”

Cố Sênh do dự hồi lâu không nói, trừng mắt nhìn tôi một cái rồi cúi xuống cất quần áo tiếp.

Thỉnh thoảng vẫn qua khóe mắt mà liếc tôi.

Vẻ mặt ngượng ngùng này làm tôi nhớ đến chuyện cậu ấy nói thích tôi ngày hôm qua.

Nụ cười trêu đùa cứng lại ở khóe miệng, nhịp tim đập nhanh không thể giải thích.

Tôi cắn môi, nói: “Cố Sênh, sao cậu biết đến truyện của tôi?”

Tai của Cố Sênh càng đỏ, không khác gì một đóa hoa tươi nở rộ.

“Lúc cậu điền đơn đăng ký, tôi vô tình nhìn thấy.”

Cậu ấy vừa nói xong tôi liền nhớ ra.

Lúc tôi bảo cắt đứt quan hệ với Cố Sênh, cậu ấy chạy đến nhà tôi, không chào hỏi gì lập tức xông vào phòng.

Lúc đó tôi vừa bắt đầu viết truyện, chưa kịp tắt giao diện.

Đợi đến lúc tôi đổi sang giao diện đăng ký, Cố Sênh đã đứng sau lưng tôi.

Lúc đó cậu ấy còn lạnh lùng nhìn tôi, tôi tưởng cậu ấy không biết.

“Thế cậu là độc giả của tôi nửa năm trời, tôi vừa kết truyện là cậu biết luôn?”

“Ừ.” Cố Sênh nhìn tôi, ấm ức nói: “Tôi còn ngốc nghếch tưởng rằng mình là nam chính.”

Nói xong, cậu ấy háo hức nhìn tôi, trông như một chú chó nhỏ muốn được an ủi.

Tôi mỉm cười nhìn đi nơi khác, không muốn trả lời.

Tôi không biết ý của Cố Sênh là gì, cũng không muốn biết.

Chỉ dựa vào việc cậu ấy từng hẹn hò với Tô Uyển, tôi không thể chấp nhận cậu ấy.

Người tôi thích, nhất định phải hoàn toàn đứng về phía tôi.

Nếu không, đối với tôi, đó là sự phản bội.

Đây là quan điểm ích kỷ của tôi về tình yêu, cũng là nguyên tắc của tôi.

Rõ ràng Cố Sênh biết, nhưng cậu ấy vẫn chấp nhận Tô Uyển.

Tôi không thể tha thứ cho Cố Sênh.

Sau khi đặt lại con Gấu Dâu lên giường, tôi không do dự bước ra ngoài.

“Xuống nhà ăn cơm.”

Cho đến khi tôi chuẩn bị đóng cửa, Cố Sênh mới lên tiếng, giọt nghẹn ngào nức nở.

“Tô Như, tại sao?”

“Tại sao lúc đó lại nghỉ chơi với tôi? Tại sao lại không quan tâm tôi?”

“Tôi sai ở đâu chứ?”

Nói đến câu cuối, giọng Cố Sênh hoàn toàn nghẹn ngào, gần như sắp khóc đến nơi.

Tôi siết c.h.ặ.t t.a.y nắm cửa, đè nén cảm xúc đau khổ trong lòng.

“Không có lý do gì cả, Cố Sênh.”

“Chỉ là tôi vẫn luôn ghét cậu, cậu cũng biết mà.”

Tôi nói dối đó.

Thật ra, mục tiêu mà tôi nhắm vào trong những năm này, ít nhiều cũng có vài phần tâm tư của tôi.

Trong khi ghen tị với sự xuất sắc của Cố Sênh, tôi cũng muốn dùng cách này thu hút sự chú ý của cậu ấy.

Tôi chỉ là ngôi sao với ánh sáng mờ nhạt.

Nhưng tôi vẫn muốn đến gần hơn với mặt trăng được bao quanh bởi các vì sao khác.

Cũng hy vọng, cậu ấy có thể soi sáng cho tôi một chút,

6.

Lúc Cố Sênh xuống lầu, tôi vừa dọn xong bát đĩa dưới lời thúc giục của mẹ tôi.

Vừa định quay vào lấy đũa, Cố Sênh đã nắm lấy một góc áo tôi.

“Tô Như, tôi ngồi cạnh cậu được không?”

Mắt cậu ấy vẫn hơi đỏ, nhìn qua có chút đáng thương.

Như tiếng sấm nổ bên tai, tôi đứng sững hồi lâu.

Sao nửa năm không gặp, Cố Sênh lại biến thành bé khóc nhè nũng nịu thế này?

Trước đây không phải cậu ấy là nam thần lạnh lùng à?

Tôi ngơ ngác gật đầu, Cố Sênh lập tức mỉm cười, dẫn tôi vào bếp.

“Tôi đi lấy đũa với cậu.”

Bàn tay của Cố Sênh to lớn và ấm áp, tay tôi được cậu ấy nắm lấy, chỉ lộ ra mấy ngón tay trắng nõn.

Được Cố Sênh dẫn đi mấy bước mới nhận ra cậu ấy đang làm gì, tôi đỏ mặt quay đi.

“Không, không cần, tôi tự làm được.”

Cố Sênh có chút thất vọng, lại cúi xuống nhìn tôi với vẻ nũng nịu.

“Tô Như, đừng từ chối tôi có được không?”

Đôi mắt của Cố Sênh rất đẹp, chăm chú nhìn tôi như muốn mê hoặc.

Thế nên tôi không còn cách nào khác ngoài đồng ý.

Chỉ một lời này, cả bữa ăn Cố Sênh không khác gì con công đang sải cánh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/anh-trang-sang-bao-ve-ngoi-sao-nho/chap-2.html.]

Sự quan tâm quá mức khiến mẹ nhìn chúng tôi với ánh mắt vài tầng ý nghĩa.

Nhưng Cố Sênh không nhận ra điều đó, đối diện với sự cảnh cáo của tôi, cậu ấy chỉ nhìn tôi với ánh mắt đong đầy yêu thương.

Khiến tôi bất lực không biết làm gì.

“Sênh Sênh à, con chu đáo như này, bạn gái sau này chắc phải may mắn lắm đó.”

“Con ở trường có hẹn hò không, Thanh Hoa chắc có nhiều bạn nữ xuất sắc lắm nhỉ?”

Cố Sênh tạm dừng tay gắp đồ ăn cho tôi, cười ngượng ngùng.

“Dạ dì, con chưa yêu ai.”

Cậu ấy nhìn tôi, rồi lại nói: “Với lại, con có người mình thích rồi ạ.”

Mẹ tôi cười hai tiếng, nhìn tôi đang cúi đầu ăn cơm.

“Thế à? Thế con cũng giới thiệu bạn con cho Tô Như đi.”

“Dì đang đợi nó tốt nghiệp là gả luôn đây.”

“Ồ--.”

Tôi đặt đũa xuống, đứng lên nhìn mẹ nói: “Con gả cho ai, bao giờ gả đều là chuyện của con.”

“Mẹ, con mới năm nhất, mẹ nóng lòng muốn đuổi con đi như thế hả?”

Mẹ tôi không nói tiếng nào, không gian xung quanh vô cùng tĩnh lặng.

Yên tĩnh đến nỗi tôi còn tưởng mình đang vô lý làm càn.

Nhưng kiểu đùa cợt này đã xuất hiện không ít.

Khi lên đại học, mẹ cho tôi 4000 tệ tiền sinh hoạt phí mỗi tháng.

Bạn cùng phòng đều nói điều kiện nhà tôi tốt, ngưỡng mộ cuộc sống vô lo vô nghĩ của tôi.

Nhưng mấy cô ấy có nghĩ là mẹ tôi sẽ nói mấy kiểu như “Con gái phải ăn diện một chút, sau này mới tìm được công việc và tấm chồng tốt” này không?

Mẹ tôi là người phụ nữ mạnh mẽ có sự nghiệp.

Thế nên tất nhiên tôi tưởng rằng mọi sự giáo dục khắc nghiệt của mẹ đều là để rèn luyện tôi.

Tôi tưởng mẹ theo đuổi hình tượng “phụ nữ tự lực tự cường”.

Ai ngờ bà ấy lại có tư tưởng “phụ nữ phải học được cách phụ thuộc vào đàn ông”.

Mẹ vẫn luôn tin rằng việc bố tôi ly hôn với bà ấy là vì bà ấy quá mạnh mẽ, độc lập, không bằng mấy ả đàn bà lời ăn tiếng ngọt bên ngoài.

Nhưng vậy thì sao?

Người thật sự yêu bạn sẽ không để ý việc bạn mạnh mẽ vang dội hay chim nhỏ dựa người, sao tôi phải sống cuộc đời giả tạo như thế chứ?

Bữa ăn kết thúc trong sự không vui.

Tôi bị Cố Sênh lôi về phòng.

Cố Sênh luôn vênh vênh váo, nhưng lại kinh sợ kỳ lạ trước mặt mẹ tôi.

Mặc dù cậu ấy đã sửa lại, “Không phải sợ hãi, mà mẹ cậu thật sự rất đáng sợ.”

Đúng vậy, đáng sợ.

Cậu ấy dùng cái từ này.

Không biết mẹ tôi mà biết đứa con trai tuyệt vời của nhà khác mà mẹ tôi ngày nào cũng nhắc đến, nói bà ấy đáng sợ, sẽ có cảm nghĩ thế nào.

7.

Vừa bước vào phòng, tôi đã xua đuổi Cố Sênh.

Cậu ấy tựa người vào khung cửa, nhất quyết không chịu buông tay.

“Tô Như –”

Âm cuối kéo dài ra, vô cùng quyến rũ.

“Đừng ghét tôi mà.”

“Chúng ta làm hòa nhé, được không?”

Cố Sênh có vẻ ít khi làm nũng, mắt chớt sắp giật giật đến nơi rồi.

Tôi lạnh lùng nói “Không” sau đó đóng cửa.

Sống chung dưới một mái nhà, chúng tôi không thể nào tránh khỏi việc gặp mặt nhau.

Cố Sênh cứ như một bà mẹ, ân cần hỏi han tôi.

Mà ánh mắt của mẹ nhìn chúng tôi cũng ngày càng khác đi.

Tôi không chịu nổi nữa đành đi qua phòng cậu ấy nói rõ ràng.

Gọi cửa không ai trả lời, tôi đành trực tiếp vào phòng.

Phòng tắm vang lên tiếng nước.

“Sáng sớm đã đi tắm, đúng là bị điên!” Tôi lầu bầu mấy câu, lại nhìn thấy lịch sử tìm kiếm hiện trên máy tính của Cố Sênh.

[Làm thế nào để dỗ con gái?]

Bên dưới là một chuỗi dài những câu trả lời.

Tôi còn chưa kịp nhìn kĩ, một bàn tay vẫn còn ướt nước đã từ sau lưng tôi đưa tới gập máy tính lại.

“Nhìn trộm máy tính của tôi à?”

Giọng nói trầm thấp của Cố Sênh vang lên bên tai tôi, nhiệt độ nóng bỏng thổi qua vành tai, khiến tim tôi đập loạn nhịp.

“Ai nhìn trộm --?”

“Cố Sênh, cậu vẫn chưa mặc quần áo.”

“Có phải chưa từng thấy đâu, ngại ngùng cái gì?”

Cố Sênh cười nhẹ, cầm cái tay đang che mắt của tôi xuống, sau đó đặt vào cơ bụng múi nào ra múi đó của cậu ấy.

Tôi như bị bỏng muốn rụt lại, nhưng bị cậu ấy giữ chặt.

“Tô Như, đẹp không? Không phải lần trước cậu nhìn chằm chằm một lúc hả?”

Tôi căng thẳng nhắm chặt mắt, cậu ấy ở bên tai tôi, âm thanh như tẩm độc nói, “Cho cậu sờ đấy, làm hòa với tôi được không?”

Nói xong còn dùng tay tôi xoa xoa trên người cậu ấy.

Ba chữ đồ biến thái còn chưa được nói ra, mẹ tôi đã hét lên ngắt lời tôi.

Bên ngoài cánh cửa chưa đóng, mẹ bàng hoàng nhìn chúng tôi.

Trong tay bà vẫn cầm đĩa trái cây cho Cố Sênh.

Tôi vội vàng đẩy Cố Sênh ra, cậu ấy bình tĩnh lại lấy quần áo mặc vào.

“Tô Như, con ra đây với mẹ.”

“Cố Sênh muốn đi theo, bị mẹ tôi ngăn lại.

“Sênh Sênh, con cứ ở đây đi, dì muốn nói chuyện riêng với Tô Như.”

Loading...