Ba Lần Công Lược Tổng Tài Bá Đạo - 12
Cập nhật lúc: 2024-06-23 19:05:34
Lượt xem: 7
25
Tôi chưa kịp load lại đầu óc thì cô gái này đã lao về phía tôi.
"Sao cô biết tên thật của tôi là Tần Nguyệt?"
Tên thật?
Tôi có chút bối rối.
Cô ấy lại mở to mắt rồi thích thú nhìn tôi.
"Cô, cô, cô! Chẳng lẽ cô cũng là xuyên sách!"
Chữ “cũng” được nhấn mạnh, rất rõ ràng.
Tôi gật đầu, ngập ngừng hỏi: “Cô cũng…”
Cô ấy gật đầu lia lịa, hai tay nắm lấy tay tôi, bày ra khung cảnh gặp mặt tên xui xẻo cùng quê dàn dụa nước mắt hạnh phúc.
"Trời ơi chị gái yêu quý, cuối cùng cũng có người tới đây đón tôi rồi."
Rồi cô ấy ôm lấy tôi và bắt đầu khóc dữ dội.
"Chị gái, cô có biết mấy năm này tôi sống như thế nào không?
"Không hút thuốc, không uống rượu, không nói chuyện ồn ào! Vì giữ gìn hình tượng của nhân vật, ngay cả xem phim trẻ em cấm xem và tự giải tỏa cũng không được làm!
"Tôi còn phải hi sinh cả nhan sắc để bám sát theo cốt truyện. Nhưng mà tôi thích những người đàn ông men lỳ, vạm vỡ múi sầu riêng nào ra múi nấy ngon mắt. Kiểu tiểu thịt tươi ỏn ẻn như nam chính Trì Dạng, cho tôi chắc tôi đem đi chôn sống cho."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/ba-lan-cong-luoc-tong-tai-ba-dao/12.html.]
Cô ấy khóc xong, cuối cùng mới nói tiếp.
"Nói cho tôi biết đi, khi nào thì có thể trở về?"
Bây giờ đến lượt tôi khóc ra tiếng gâu gâu.
"Tôi cũng muốn biết đây."
26
Một cuốn sách, có bốn nhân vật chính thì hết ba người đã thức tỉnh.
Còn nữ chính thì xuyên sách, ngày nào cũng tìm cách trốn việc đình công, không ngừng hấp diêm tinh thần muốn trốn về. Thậm chí khi đi làm còn phải thay tên gọi để không bị lọt vào mắt nam chính.
Tôi còn tưởng hệ thống đã gợi ý cách để tôi nhanh chóng về nhà.
Nhưng không ngờ, hệ thống để cho tôi tìm thấy một người đồng hương khác, để hai chúng tôi trở thành những con người khốn khổ lâm vào đường cùng chóa má này.
Tôi kéo Tần Nguyệt lại và thì thầm: "Có lẽ, cơ hội để về nhà là cô và Trì Dạng phải hoàn thành nốt cốt truyện tổng tài kiều thê ba chấm này. Tức là hai người kết hôn, rồi có đứa con mập mạp, thế nào, cô có muốn thử không?"
Lời vừa dứt, Tần Nguyệt đang khóc hết nước mắt thì mặt méo xệch như bị táo bón ba ngày.
Tôi thắc mắc: "Sao thế, sao cô lại không nói gì?"
Tần Nguyệt không trả lời, chỉ lắc đầu liên tục hướng ánh mắt về phía sau tôi.
Sau bộ mặt đau khổ như ăn phải phân chó của cô ấy là giọng nói lạnh lùng của Trì Dạng.
"Em ghét tôi vậy à? Hận không thể đẩy tôi ngay lập tức cho người khác?"