Ba Lần Công Lược Tổng Tài Bá Đạo - 14
Cập nhật lúc: 2024-06-23 19:56:28
Lượt xem: 10
30
Nếu nói lúc đó tôi không có chút cảm tình gì, thì nhất định là giả.
Nhưng cho đến khi tôi xuyên sách lần thứ hai.
Lần đó thân phận của tôi là Tô An, là bạn học đại học của Trì Dạng, tôi phải cố tình tiếp cận để chiếm được lòng tin của anh ấy.
Tôi còn nghĩ nhiệm vụ này sẽ rất khó hoàn thành, bởi vì Trì Dạng có ám ảnh đen tối do kẻ tệ bạc là tôi mang lại từ thuở nhỏ, nên anh rất cảnh giác đối với những người xung quanh.
Nhưng không ngờ, mọi chuyện đã diễn ra suôn sẻ ngoài mong đợi.
Để đảm bảo tính chân thực, cần nắm tay thì cũng phải nắm tay, cần hôn thì cũng đã hôn rồi.
Trì Dạng năm 18, 19 tuổi chưa từng che giấu tình yêu trong mắt mình.
Nhưng bây giờ Trì Dạng đã là tổng tài. Tôi cũng không mang khuôn mặt của Tô An nữa.
Tim tôi đập nhanh, và giọng nói của tôi run rẩy.
"Nhìn cho rõ ràng, tôi không phải Tô An."
Trì Dạng đột nhiên nhìn tôi chăm chú.
Trong mắt anh toàn là hình ảnh của tôi, cũng giống như nhiều năm trước.
31
"Chẳng lẽ anh ngốc đến mức không nhận ra người mà mình thích?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/ba-lan-cong-luoc-tong-tai-ba-dao/14.html.]
Nghe lời nói của Trì Dạng, cùng với mức độ thiện cảm ngày càng tăng lên trên đầu anh ấy, lập tức khiến cho da đầu tôi tê dại và tim đập thình thịch không ngừng.
Tôi từng đọc rất nhiều ngôn tình, nếu không được 1000 quyển thì ít nhất cũng phải 800 hơn.
Trong lần thứ hai xuyên sách, tôi cũng đã từng có mối quan hệ yêu đương với Trì Dạng.
Nhưng nói đi nói lại thì đó vẫn là nhiệm vụ thiết lập mà.
Không giống như bây giờ, tôi như một cô gái mới lớn lần đầu tiên được người khác nghiêm túc tỏ tình.
Tôi muốn chạy trốn.
Sau đó… tôi vội vàng chạy như chó dữ đuổi.
Khi tôi chạy khỏi tòa nhà, tôi gặp Tần Nguyệt đang cười hề hề phấn khích.
Cô ấy bộ dạng như lưu manh, túm lấy tôi: "Tôi nghĩ ra một biện pháp rất hay, tôi cho cô vị trí nữ chính, có lẽ cô có thể hoàn thành cốt truyện, sau đó chúng ta có thể cùng nhau trở về!"
Tôi định nói: "Không cần không cần, xin cô đừng như vậy."
Nhưng thấy Trì Dạng chuẩn bị đi xuống cầu thang, tôi hốt hoảng quay ngoắt rồi vội vàng đồng ý :"Được, được, lần sau từ từ bàn bạc."
Cho đến khi tôi rời đi, tôi mới nghe thấy tiếng cô ấy hét lên phía sau lưng.
"Cứ quyết định như vậy! Cảm ơn cô nhiều nha"
Tôi:...
Cô ấy xuyên vào sách, biết được bao điều hay ý đẹp, lại không biết Trì Dạng có một căn bệnh là chỉ lọt một nửa lời của người ta nói.