Ba Lần Công Lược Tổng Tài Bá Đạo - 16
Cập nhật lúc: 2024-06-23 20:12:38
Lượt xem: 6
34
Tôi sắp bị d.a.o đ.â.m trúng, lúc đó Trì Dạng lập tức giơ tay ra chặn d.a.o lại.
Giây kế tiếp, tên bắt cóc bị Trì Nặc và Trì Tuân đá ra xa mấy mét.
Nhìn tên bắt cóc nằm trên mặt đất không thể động đậy, nữ phụ Trì Nặc lắc đầu.
"Chậc chậc, đồ ăn hại.”
Rồi cô ấy ôm tôi rồi nũng nịu.
"Chị ơi, người ta sợ ch.ết đi được, hu hu."
Ngón chân giữa của tôi lặng lẽ giơ lên: Hảo hán.
Tôi chuẩn bị đi cảm ơn Trì Dạng. Vì nếu không có anh thay tôi đỡ, thì người chuẩn bị quy thiên về đất mẹ chắc chắn là tôi rồi.
Nhưng vừa quay đầu thì phía sau trống rỗng, ủa người đâu?
Trì Tuân lại gần, chỉ tay xuống dưới mặt đất cho tôi xem.
"Tìm Trì lão tam hả? Không biết trốn chỗ nào khóc rồi, chị không định đi dỗ nó à?”
Nhìn vài giọt m.áu trên mặt đất, lòng tôi lập tức chua xót.
Tôi còn chưa kịp nghĩ ngợi thì đã vội vàng xông thẳng ra bên ngoài.
Lúc tôi tìm được Trì Dạng thì anh đã leo lên xe, chắc hẳn là chuẩn bị rời đi.
Thấy tôi đến, anh không nói lời nào, chỉ quay mặt đi không nhìn tôi nữa.
Tôi mặc kệ, tôi vẫn kéo cửa kính xe rồi thò đầu vào.
"Anh bị thương sao? Tay nào, có nghiêm trọng không? Hay là đi bệnh viện nhé!"
Cuối cùng anh cũng quay đầu lại, nhưng vẫn cúi đầu không nhìn tôi ngoài cửa sổ, giọng điệu rất nhẹ nhàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/ba-lan-cong-luoc-tong-tai-ba-dao/16.html.]
“Nghiêm trọng thì thế nào? Em cũng có để ý đến tôi đâu.”
Vừa dứt lời, tài xế đột nhiên phá vỡ bầu không khí:
“Sếp ơi, bây giờ chúng ta đi luôn nhé?"
Vẻ mặt của Trì Dạng đột nhiên đông cứng lại.
Rồi anh nghiến răng nghiến lợi: "Ngày mai cậu không cần đi làm nữa đâu!"
Còn hơi sức có thể mắng tài xế, có thể giả bộ làm điệu trà hảo hạn, xem ra vết thương không nghiêm trọng.
35
Khi tôi leo lên xe và bảo tài xế lái xe đến bệnh viện, vẻ mặt của Trì Dạng có chút ngạc nhiên.
Mắt anh khẽ di chuyển, rồi anh khẽ cắn răng.
"Em đang ở với bọn họ mà, sao lại tới tìm tôi làm gì?"
Khi Trì Dạng nói lời này, cuối cùng tôi cũng để ý đến bàn tay mà anh giấu sau lưng.
Trong xe có dụng cụ y tế, tôi nhanh chóng xử lý vết thương trên mu bàn tay anh.
Tôi hít sâu một hơi, nhíu mày hỏi: "Anh không biết tránh đi à?"
Anh nhỏ giọng thì thầm một câu gì mà tôi không nghe rõ lắm.
Tôi vừa định nghiêng người lắng nghe cho kỹ, chiếc xe đột ngột rẽ trái, mặt tôi đập thẳng vào n.g.ự.c anh.
Trì Dạng kêu đau một tiếng, thân thể cũng cứng đờ. Tôi ngẩng đầu lên, mức độ thiện cảm đã tăng vù lên tận 999.
Trong gương, tài xế mỉm cười nịnh nọt lấy lòng với Trì Dạng ở phía sau.
Tôi:...
Tôi thề là, chuyện khi nãy chắc chắn là do quý ngài tài xế này cố tình.