Ba Lần Công Lược Tổng Tài Bá Đạo - 17
Cập nhật lúc: 2024-06-23 20:18:32
Lượt xem: 13
36
Nhưng da mặt của tôi cũng đủ dày, cho đến khi đến bệnh viện thì tôi cũng không lộ ra vẻ gì bất thường cả.
Trì Dạng băng bó vết thương xong và rời khỏi bệnh viện, lúc này tôi mới thở phào nhẹ nhõm.
Khi anh bất ngờ tỏ tình vào trưa nay, tôi quả thực có hơi bối rối.
Nhưng khi bị bắt cóc, tôi lại đột nhiên hiểu ra nhiều điều.
Tôi có thể xem Trì Tuân và Trì Nặc như người thân cuả mình. Nhưng tôi lại không đủ dũng khí để xem Trì Dạng giống như đứa trẻ bình thường mà tôi nuôi nấng.
Tôi nhớ đến lúc nam phụ Trì Tuân hỏi tôi “Có thể ở đây vài chục năm không”, tôi lại nghĩ là có thể là được.
Tôi quyết định sẽ nói rõ ràng với Trì Dạng. Nhưng còn chưa kịp mở miệng thì anh đã buồn bã nói:
"Năm tôi 8 tuổi, em kể chuyện về Trần Hạo Nam cho Trì Nặc. Anh đã tìm kiếm rất lâu, nhưng phát hiện không có bộ phim nào có người tên là Trần Hạo Nam cả. Khi em rời đi, tôi đã đoán, có lẽ em không phải là người thuộc thế giới này."
"Rồi đến khi em lại dùng thân phận Tô An tiếp cận tôi, tôi chỉ nhìn vài lần đã phát hiện ra, lúc đó tôi cực kỳ vui vẻ."
Rồi Trì Dạng cười rất thê lương, giống như vừa đưa ra một quyết định nghiêm túc.
"Chắc tôi đã biết em nghĩ như thế nào… Giờ em muốn đi thì cứ đi, tôi nhất định không ngăn cản nữa."
Chắc tôi tin?
Tôi định nói: "Này anh zai à, tôi không muốn làm theo ý anh, tôi cũng có ý của em."
Nhưng suy nghĩ một chút, tôi nghĩ dù tôi có nói kiểu gì thì cũng không ổn lắm nhỉ.
Thế là tôi không nói gì cả, tôi nâng mặt Trì Dạng lên rồi chủ động hôn anh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/ba-lan-cong-luoc-tong-tai-ba-dao/17.html.]
37
Bây giờ, Trì Dạng cuối cùng cũng im miệng.
Xung quanh không có động tĩnh gì, thậm chí cả tiếng hít thở cũng không có. Yên tĩnh đến mức tôi nghe thấy được nhịp tim của chính mình.
Một lúc lâu sau, tôi mới mở mắt ra, tôi phát hiện ra anh đang nhìn với vẻ mặt mê man, lông mi khẽ run, ánh mắt mờ mịt.
Giống như tôi vừa cướp tiện nghi của anh vậy.
Để đỡ ngại ngùng, tôi lùi lại một chút rồi hắng giọng.
"Làm gì thì cũng làm rồi, anh không có gì muốn hỏi à?"
Anh còn chưa kịp nói cái gì, mức độ thiện cảm đã tăng từ 999 lên tận 10.000.
Vẻ mặt anh vẫn thẫn thờ, nhìn tôi không chớp mắt.
Tuy rằng ánh đèn mờ nhạt, nhưng vẫn có thể nhìn rõ vành tai đỏ bừng của anh.
Sau một lúc lâu, cuối cùng anh cũng cử động một chút.
Anh vươn bàn tay thon dài, ôm chặt lấy tôi, anh không hỏi thêm câu nào mà chỉ thở dài: “Em hôn tôi rồi thì em phải có trách nhiệm, giờ cũng đừng hòng đi đâu.”
Tôi không nhìn được vẻ mặt của Trì Dạng bây giờ, nhưng tôi đoán chắc hẳn là đang cười đến tận mang tai.
Tôi vùi đầu vào lòng anh, gật đầu đồng ý: “Được, em không đi nữa.”
Bầu không khí đang rất ngọt ngào, cái hệ thống dẻ rách dấm dở lại từ đâu xuất hiện.
"Chúc mừng ký chủ, cô đã ngăn cản nam chính hắc hóa thành công, giờ có thể lựa chọn trở về!"