Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Bắc Hoan - Chap 5

Cập nhật lúc: 2024-10-23 12:58:06
Lượt xem: 351

17.

Cuối cùng, tôi không ném.

Quả nhiên Tạ Quân đưa tôi về phủ của Thất hoàng tử, trên chân tôi được đeo vào một sợi dây chuyền vàng.

Mà mặt dây ngọc kia, tôi được hắn đeo lên cổ.

Ngón tay cái Tạ Quân xoa xoa động mạch trên cổ tôi, đôi mắt tối sầm.

“Nương nói, mặt dây ngọc này sẽ tặng cho con dâu tương lai của nương.”

Tạ Quân bây giờ không thèm che giấu tâm tư của mình nữa.

Nhưng tôi không thể nào đối mặt với hắn.

Mặc dù trái tim tôi đang đập thình thịch, mặc dù khi hắn đến gần, tôi sẽ đỏ mặt mà thở hổn hển.

Nhưng, nhưng tôi cũng muốn về nhà mà.

Mỗi ngày Tạ Quân đều đến một canh giờ.

Không làm gì cả, chỉ nằm ngủ bên cạnh tôi.

Thỉnh thoảng lại nói những điều khó hiểu.

“Bé ngoan, có thể mãi ở bên ta không?”

“Bé ngoan, đừng rời xa ta.”

Chậc, không thể không nói, gương mặt này rất đẹp.

Suýt chút nữa tôi đã tha cho hắn.

Sự nhàn rỗi và buồn chán ập đến, khiến tôi bắt đầu nghĩ đến nhiệm vụ.

Nhiệm vụ là làm hỏng dây chuyền ngọc.

Tôi nhẹ nhàng lấy d.a.o rạch vài vết.

“Hệ thống, sao tôi không được xem là hoàn thành nhiệm vụ?”

Hệ thống trong đầu nhìn màn hình màu xanh trước mặt cùng số tích điểm nhận được, bắt đầu chửi rủa.

Từ mấy lời mắng chửi, tôi phân tích được ý nghĩa ban đầu của hệ thống.

[Ý tưởng ban đầu của tôi là làm cho Tạ Quân ghen, sau đó xảy ra mâu thuẫn với cô!]

[Sau đó trong lúc mất bình tĩnh, cô sẽ ném dây chuyền của Tạ Quân, hoàn thành nhiệm vụ!]

[Chứ không phải như thế này.]

Tôi gãi gãi đầu.

[Không phải thế nào?]

Hệ thống cười lạnh.

[Một màn play tình thú của cô cậu.]

Hệ thống thật sự tức giận rồi, mấy ngày trời không thèm để ý đến tôi.

18.

Cho dù không có nhiệm vụ, tôi ở trong phủ Thất Hoàng tử cũng không cảm thấy vô vị.

Không biết tại sao Tạ Quân lại biết sở thích của tôi, ngày nào cũng bảo phòng bếp làm những món mà tôi thích ăn.

Biết tôi không ăn hành, nên không một món nào có hành.

Thậm chí vì biết tôi thích màu xanh, nên mỗi ngày đều mang đủ loại đồ chơi có màu xanh đến.

Nhưng những thứ này đều là sở thích trong hiện thực của tôi, sao Tạ Quân còn nắm rõ hơn bản thân tôi thế?

Ở trong phủ Thất Hoàng tử vài ngày, tôi đã béo lên vài vòng.

Mấy ngày này tiêu hao quá nhiều ý chí, khiến tôi phải chủ động liên hệ với hệ thống.

[Anh giai hệ thống, hay là cậu nghĩ cách để tôi ra ngoài đi.]

[Có nhiệm vụ mới nào không, cái nào không liên quan tới Tạ Quân ấy?]

[Tôi tình nguyện làm trâu làm ngựa cho nhiệm vụ.]

Hệ thống cười lạnh, sau đó lật sách xoạch xoạch, nghi hoặc “ơ” lên một tiếng.

[Vẫn còn một cái. Hơn nữa, còn là nhiệm vụ cuối cùng của cô.]

Nhiệm vụ cuối cùng!

Tôi kích động đứng dậy, đập tay xuống bàn.

[Được, làm xong cái này chúng ta về nhà.]

Nhưng sau khi phấn khích qua đi, trong lòng tôi lại có một chút nuối tiếc.

Xong rồi, hình như tôi thích Tạ Quân.

Mặc dù hắn là giả, tôi cũng là giả.

Hệ thống an ủi:

[Cô có suy nghĩ như vậy là bởi vì cô đã ở thế giới này quá lâu, bị ý thức của thế giới này ảnh hưởng.]

[Chỉ cần nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ, rồi trở về thế giới thực là sẽ ổn thôi.]

Tôi chớp chớp mắt.

[Có thật không?]

[Thật.]

Tôi đắm chìm trong việc nghiên cứu cốt truyện cuối, vì thế không nghe thấy câu nói cuối cùng trước khi biến mất của hệ thống:

[Có lẽ là thật.]

19.

Nhiệm vụ cuối cùng là bắt cóc nữ chính.

Mà đúng lúc bây giờ Tạ Quân đang ép cung lên ngôi.

Trong cốt truyện gốc, Tạ Quân đã biết mẫu thân và đệ đệ mình là do Hoàng thượng hại c.h.ế.t từ lâu.

Hắn ẩn nấp rất nhiều năm, chỉ để chờ một ngày được báo thù rửa hận.

Trong cung, lửa cháy ngút trời, người chạy tới chạy lui, là cơ hội tốt để tôi ra tay.

Tôi đi theo bản đồ mà hệ thống đưa, dễ dàng tìm ra vị trí của nữ chính Khương An.

Trong ánh mắt kinh ngạc của Khương An, tôi đánh ngất cô ấy.

Nhìn vết sưng to đùng trên đầu nữ chính, tôi chấp hai tay vào nhau, muốn khóc mà không khóc được.

“Xin lỗi, xin lỗi.”

Miếu thổ địa bên ngoài Kinh thành.

[Hệ thống, tôi thắt nút bốn lần rồi đó, đủ chắc rồi nhỉ.]

[Vậy là bây giờ chúng ta chỉ cần đợi Tạ Quân tới cứu Khương An là được phải không?]

Hệ thống gật đầu.

Tôi cầm nến lên nhìn Khương An, trước giờ chưa từng nhìn kỹ cô ấy.

Khương An là con gái Giang Nam, vẻ ngoài dịu dàng, nội tâm mạnh mẽ.

Truyện được đăng duy nhất tại monkeyD thenonhenbien

Có thể thoát nạn chạy đến Kinh thành, lại có thể dùng y thuật của mình mà trở nên nổi tiếng.

Cùng là con gái, tôi rất ngưỡng mộ cô ấy.

Lần trước cô ấy nhéo mặt tôi, lần này tôi duỗi tay mình ra.

“Đừng trách ta nhé, Khương muội muội.”

Gương mặt trắng hồng bị tôi nhào trong lòng bàn tay.

Hi hi hi, cảm giác mềm mại gì thế này, tinh tế quá.

Trầm mê với việc trước mắt khiến tôi không nhận ra Khương An đã tỉnh.

“Có vui không?”

“He he, vui lắm.”

Ánh mắt lười biếng của Khương An lạnh lùng nhìn chằm chằm tôi.

Tôi bị dọa cho ngã ngồi trên mặt đất.

Rõ ràng sợi dây đã buộc đến bốn lần, nhưng  lại bị Khương An giật một cái đứt.

Sau đó, hai tay cô ấy xoa lên mặt tôi giống như trả thù.

“Hu—”

“Hả giận rồi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/bac-hoan/chap-5.html.]

Cô ấy ngồi bên cạnh tôi, xoa xoa cổ tay bị trói đỏ bừng.

“Này, đây là lần cuối chúng ta gặp nhau rồi nhỉ?”

Hả?

Câu nói này của nữ chính khiến tôi bối rối.

Nhưng nhắc mới nhớ, mỗi lần tôi nhìn thấy Khương An đều cảm thấy cô ấy vô cùng thần bí.

Khương An dùng một ngón tay nâng cằm tôi lên, nhìn tôi liên tục hồi lâu rồi “chậc” một cái mất kiên nhẫn.

“Đồ ngốc. Ngươi thích Tạ Quân phải không?”

Tôi đỏ bừng mặt.

Nữ chính, cô không biết lời cô nói rất có tính công kích à?

Khương An lạnh lùng nhướng mày, nhìn tôi chằm chằm rồi cười.

“Thích thì cứ quang minh chính đại thừa nhận, sao phải ngại chứ.”

Tôi mấp máy môi, do dự hai giây, gật gật đầu.

Mặc dù ở trước mặt nữ chính thừa nhận bản thân thích nam chính vô cùng kỳ quặc, nhưng Khương An nói đúng, thích, thì phải thừa nhận.

Cô ấy mãn nguyện mỉm cười, ngẩng đầu nhìn ánh trăng treo trên bầu trời, giọng nói như vọng từ nơi xa đến.

“Trần Bắc Hoan, không cần mù quáng nghe theo kẻ khác, đầu tiên ngươi phải là ngươi đã, phải nghe theo tiếng lòng mình.”

“Có người, đã đợi ngươi từ rất lâu rồi.”

20.

Đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy hoảng sợ sau khi đến thế giới này.

Mà hệ thống dường như đã bốc hơi, cho dù tôi có gọi thế nào đi chăng nữa, trong đầu cũng không có âm thanh của nó.

Khương An dường như nhìn thấu tất cả.

“Trần Bắc Hoan, đâu là sự thật? Đâu là hiện thực?”

“Thật ra, nơi ngươi đang ở, mới là hiện thực thật sự.”

“Bản thân ngươi, mới là thật.”

Đến câu này mà tôi còn không hiểu nữa thì nhất định là đồ ngốc.

Thế giới trước mắt tôi bắt đầu đảo lộn, năm giác quan như bị chặn lại.

Lúc này , trái tim vẫn luôn bồn chồn của tôi bình tĩnh hơn.

Bản thân?

Rốt cuộc như nào mới là tôi?

Tôi là ai?

Tôi muốn nhớ lại mọi chuyện trong hiện thực, nhưng lại thấy những ký ức đó như vỡ vụn.

Mà cảm giác vừa bất an vừa thoải mái đang bao trùm tôi.

Tôi là trẻ mồ côi, thật sự cô đơn một mình trong thế giới hiện thực.

Nhưng khi đến với thế giới này.

Đúng vậy, tôi đã không coi nó như thế giới trong sách nữa, tôi tự cho nó là thế giới hiện thực.

Đến với thế giới này, có cha cho tôi tình thân, Tạ Quân… dường như cũng cho tôi tình yêu.

Đến cả hệ thống, cũng là số ít người bạn của tôi.

Thế nên…

“Bé ngoan!”

Dòng suy nghĩ lần nữa bị ngắt quãng,

Tạ Quân đến rồi.

Hệ thống bị mất liên lạc cũng dần kết nối trở lại.

[Trần… Bắc Hoan.]

[Nhiệm vụ… kết thúc.]

21.

“Bé ngoan, qua đây.”

Hôm nay Tạ Quân mặc một thân áo giáp, trên người có vết thương, mặt mũi trắng bệch.

Trắng đến nỗi khiến tôi đau lòng.

Hắn đưa tay ra với tôi.

Tôi có lẽ cũng nên nắm lấy tay hắn.

Nhưng không hiểu ma xui quỷ khiến, tôi lùi lại hai bước.

[Trần Bắc Hoan, quyết định muốn đi hay ở chưa?]

Âm thanh của hệ thống nhàn nhạt nói, giữa hai chúng tôi dường như đạt được sự ăn ý.

Tôi hỏi cậu ta.

[Nhiệm vụ của tôi đã kết thúc, thật ra sẽ bị cưỡng chế sắp xếp rời khỏi thế giới này, căn bản không có quyền được lựa chọn.]

[Đây không phải chuyện mà tôi có thể quyết định.]

Hệ thống im lặng.

Ngực tôi như bị chặn lại, giọng nói nghẹn ngào.

[Thế nên, cậu vẫn luôn lừa tôi?]

[Tôi không thể về nhà được.]

Hệ thống vẫn không nói gì, một lúc sau, trong đầu hiện lên hai chữ:

[Xin lỗi.]

Tôi ngẩng đầu lên nhìn mặt trăng, dưới ánh trăng, Khương An như bị cô lập với thế giới, Tạ Quân trông đầy vẻ lo lắng.

Ba người chúng tôi, vừa hay tạo thành một hình tam giác.

Trong đầu hiện lên một cảnh tượng, tôi liền đưa tay ra đón lấy những bông tuyết bay trên bầu trời.

“Tạ Quân, tuyết rơi rồi, chàng đã từng hứa với ta, mỗi năm mùa đông đến, sẽ cùng ta đi ngắm tuyết đầu mùa.”

Tạ Quân bước lại gần tôi.

“Ừm, ta đến thực hiện lời hứa đây.”

“Bé ngoan, ta đưa nàng về nhà.”

Tôi được Tạ Quân cõng về cung,

Tạ Quân vốn dĩ đã được lên ngôi, nhưng vì tôi nên bị hoãn lại ba ngày.

Mà hệ thống cũng mất tích không thấy nữa.

Tôi không biết bao giờ thì bản thân cũng sẽ biến mất.

Tôi trốn trong n.g.ự.c Tạ Quân, hưởng thụ sự dịu dàng ngắn ngủi, nhưng có lúc, lại muốn đuổi hắn đi.

Mỗi lần Tạ Quân đến thăm tôi, hắn sẽ mặc trường y màu trắng, mái tóc đen bung xõa sau lưng, vẻ ngoài lạnh lùng giống hệt lần đầu tôi nhìn thấy hắn.

Lần đầu tiên gặp mặt, nhìn thấy Tạ Quân đang g.i.ế.c người.

Cũng một thân bạch y, tay cầm trường kiếm, vung tay một cái, m.á.u chảy thành sông.

Tôi sợ đến mức cứng đờ tại chỗ, thậm chí còn quên cả thở.

Tạ Quân nghe thấy tiếng, chĩa kiếm về phía tôi.

“Bắc Hoan?”

Tôi bật ra một tiếng nức nở.

Một người từ nhỏ sống trong xã hội pháp trị, nào đã thấy qua một cảnh như này.

Nghe thấy tiếng tôi khóc, đôi lông mày thanh tú của Tạ Quân nhíu lại, tay cầm kiếm buông lỏng, toàn thân như đông cứng.

Hắn thu hồi kiếm, quay lưng lại, giọng nói lạnh lùng không chút cảm xúc.

“Đi nhanh đi, không được để lộ chuyện đêm nay.”

Tôi lập tức gật đầu, lại nghĩ đến việc hắn không nhìn thấy, liền nhỏ giọng nói:

“Vâng.”

Một cơn gió thổi qua vạt áo Tạ Quân, giọng của hắn rất nhẹ, nhưng tôi vẫn nghe thấy.

“Đêm lạnh, mặc nhiều y phục vào.”

Tôi là người tham lam.

Luyến tiếc Tạ Quân, luyến tiếc mọi thứ của thế giới này.

Loading...