Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

BÁC SĨ THÚ Y XUYÊN ĐẾN THẾ GIỚI THÚ NHÂN - C8

Cập nhật lúc: 2024-08-05 13:43:18
Lượt xem: 1,398

11.

 

Thái độ của nhân viên phục vụ khiến tôi tức điên lên.

 

Tôi lập tức quay người, đứng vững trước mặt hắn ta.

 

“Mắt chó dám coi thường người khác! Gọi quản lý của mấy người đến đây, tôi muốn khiếu nại anh.”

 

Nghe vậy, nhân viên phục vụ hơi trừng mắt với tôi.

Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.

 

“Có đến mức đó không? Chỉ vì một thú nhân?”

 

“Đến mức.”

 

Tôi lạnh lùng nói: “Thú nhân thì làm sao? Tôi đây có tiền, tôi cứ thích cho thú nhân của mình ăn một bữa ngon đấy, liên quan gì đến anh?”

 

Mắt thấy chuyện ngày càng lớn, quản lý buộc phải ra mặt, đuổi việc người nhân viên phục vụ đó ở trước mặt mọi người, còn bồi thường rất nhiều khoản ưu đãi cho tôi.

 

Trên đường về nhà.

 

Sói đen thỉnh thoảng hơi liếc nhìn tôi.

 

Tôi cho là hắn vẫn canh cánh trong lòng chuyện vừa rồi, còn an ủi hắn.

 

“Không tình nguyện tiếp đãi thú nhân là vấn đề của họ! Anh đừng để trong lòng.”

 

Sói đen “Ừm” một tiếng.

 

Tôi quay sang hỏi hắn để làm dịu bầu không khí.

 

“Tôi mua quà cho hai người bọn họ hết rồi, không thể bạc đãi anh được. Anh muốn cái gì?”

 

Hắn dừng bước.

 

“Tôi….”

 

Sói đen nhìn thẳng vào tôi, yết hầu hơi nhấp nhô.

 

Ngay khi hắn sắp mở miệng.

 

Cách đó không xa bỗng truyền đến một tiếng “Rầm” lớn, đinh tai nhức óc.

 

Mùi khói thuốc s.ú.n.g nhàn nhạt tràn ngập trong không khí.

 

Sói đen nhíu đôi mày đen lại, dùng đôi chân dài chạy về phía phát ra âm thanh.

 

Tôi vội đuổi theo.

 

Khi chúng tôi đuổi đến con ngõ nhỏ nơi phát ra âm thanh.

 

Chỉ thấy một thú nhân thỏ nằm trên mặt đất, hai chân run rẩy mấy lần, cuối cùng không nhúc nhích nữa.

 

Trên người xanh tím nhiều chỗ, rõ ràng đã bị ngược đãi trong thời gian dài, m.á.u tuôn từ trên n.g.ự.c thấm ướt quần áo, rồi từ từ tràn xuống mặt đất.

 

Dây cảnh báo cam đen của cảnh sát được căng lên.

 

Cảnh sát Liên bang không nhanh không chậm cất s.ú.n.g lục vào, kiểm tra t.h.i t.h.ể của thú nhân, sơ tán quần chúng.

 

Bên cạnh có người bàn tán.

 

“Lại là thú nô chạy trốn nữa.”

 

“Chúng ta dùng tiền mua thú nô, bọn nó lại còn nghĩ đến chuyện chạy trốn, c.h.ế.t là đáng lắm.”

 

Tôi chỉ cảm thân cơn ớn lạnh xông lên đỉnh đầu.

 

Rốt cuộc đây là thời đại gì thế này.

 

Thân là thú nhân, định sẵn sẽ ti tiện ư?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/bac-si-thu-y-xuyen-den-the-gioi-thu-nhan/c8.html.]

 

Người bên cạnh nói chuyện bỗng nhiên đụng phải tôi.

 

“Ai, cô là hàng xóm đối diện cửa nhà tôi à?”

 

Cô ta nghịch nghịch lọn tóc xoăn dài bên tai, ánh mắt dò xét khuôn mặt sói đen, vừa đưa tay muốn sờ đã bị tôi đánh gạt đi.

 

Cô ta cười khinh nói.

 

“Đây là thú nhân của cô à? Dáng dấp không tệ, đợi khi nào cô chơi chán thì có thể bán lại cho tôi.”

 

“Nói xong chưa!”

 

Tôi hơi liếc mắt nhìn cô ta, kéo tay sói đen đi thẳng về phía cửa nhà.

 

Sói đen hờ hững đi theo bên cạnh tôi.

 

Trời chiều khiến bóng của chúng tôi bị kéo dài ra.

 

Suy nghĩ trong đầu cuồn cuộn.

 

Vừa nãy khi nhìn thấy cảnh tượng ấy.

 

Tôi đột ngột hiểu ra.

 

Tại sao trong nguyên tác, ba thú nhân lại không chạy trốn ngay từ đầu.

 

Tại sao về sau này, họ lại trở thành nhân vật phản diện thủ đoạn tàn nhẫn, có thù tất báo.

 

Dù sao.

 

Là do thế giới này đối xử tàn nhẫn với thú nhân trước.

 

Không hiểu sao lồng n.g.ự.c tôi thấy hơi nặng nề.

 

Tôi do dự nhìn thoáng qua gương mặt của sói đen.

 

“Chuyện đó…. Anh đừng sợ. Chỉ cần các anh vẫn còn ở bên cạnh tôi ngày nào, tôi cam đoan sẽ không tổn thương các anh ngày ấy.”

 

Tôi cảm nhận được tay của sói đen hơi siết lại.

 

Lúc này tôi mới nhận ra, chúng tôi vẫn luôn nắm tay nhau.

 

Bàn tay của sói đen to lớn ấm áp.

 

Hắn nhìn tôi thật sâu một chút, sau đó thoáng buông lỏng tay tôi ta, đổi tư thế.

 

Ngón tay của hắn mạnh mẽ xen vào kẽ tay tôi.

 

Mười ngón tay của chúng tôi đan xen nhau.

 

“Hiểu rồi, thê chủ.”

 

Tôi bỗng hơi trợn to mắt: “.... Vừa rồi anh gọi tôi là gì cơ?”

 

Cùng lúc đó.

 

Tôi cảm nhận được phần tóc đuôi ngựa đã cột chắc của mình hơi buông lỏng ra, sợi tóc theo đó xõa xuống vai.

 

Mà bàn tay vốn trống không của sói đen, lại có thêm một sợi dây buộc tóc màu hồng của tôi.

 

“Vừa rồi em* hỏi tôi, muốn nhận quà gì.”

 

*Bước ngoặt tình cảm lải lơ nên chúng ta đổi xưng hô từ đây nha.

 

Hắn tạm dừng, nhướng mày nói tiếp: 

 

“Vậy thì…. Đưa cái này cho tôi đi.”

 

 

Loading...