Bạch Nguyệt Quang của Vương Gia - 9
Cập nhật lúc: 2024-10-30 00:27:40
Lượt xem: 183
22
Nhưng ta nhanh chóng bình tĩnh lại.
Triệu Lang là người như thế nào, làm sao có thể có chân tình thực sự chứ?
Hắn chôn sâu hình bóng của Tần Nhược đã khuất trong lòng, báo thù cho nàng, đi tìm người thay thế, đó có gọi là chân tình không?
Nhưng khi Tần Nhược còn sống, ta nào thấy hắn khắp nơi tìm kiếm danh y để cứu chữa cho nàng, hay xin cho nàng một danh phận để có thể ở bên nhau ngắn ngủi?
Hiện tại Tần Nhược vẫn còn sống, vậy tình cảm của hắn dành cho nàng còn được mấy phần?
Hắn chỉ dành sự sủng ái đặc biệt cho Lâm Nhược Vũ vì nàng sinh được hoàng tử, rồi vì nàng mà đẩy hoàng hậu vào lãnh cung, đó có gọi là chân tình không?
Nhưng chẳng phải chỉ vì nàng là người duy nhất có thể sinh con sao?
Còn đối với ta, hắn tỏ ra kính trọng, mọi chuyện đều thương lượng, tin tưởng ta vô điều kiện, vậy có gọi là chân tình không?
Hay có lẽ chỉ vì một hoàng hậu hiền đức và rộng lượng như ta rất hữu dụng?
Chẳng qua là vì sống lâu bên nhau mà thành thói quen, ta đã quên mất mình từng hao tâm tổn trí thế nào.
Nhớ lại lúc vừa gả vào vương phủ, để cầu sinh tồn, ta phải giả vờ dịu dàng, nhỏ nhẹ.
Đó không phải là bản chất của ta.
Cho dù chịu ấm ức, ta cũng không mảy may để ý, giấu mọi bất mãn vào trong lòng.
Không phải là ta thật sự không để ý.
Chỉ là không thể mà thôi.
Tất cả những khổ sở khi ấy, ta đều giữ lại trong lòng.
Chẳng ai nhìn thấy cả.
Vậy Triệu Lang có thể đối với ta có chân tình sao?
Dù có, cũng chỉ là dành cho con người bề ngoài của ta mà thôi.
Người mà giống như Tần Nhược, Lâm Nhược Vũ, yếu đuối, mong manh, cần nương tựa vào hắn để sống.
Nhưng đó không phải là ta thực sự.
Đó chỉ là thứ nhu cầu vĩnh cửu trong lòng Triệu Lang.
Dù rằng Triệu Lang là hoàng tử, nhưng thân mẫu hắn xuất thân thấp hèn, đây là nỗi đau hắn mãi không thể đối diện.
Vậy nên bề ngoài hắn mạnh mẽ, nhưng trong lòng lại luôn bị cuốn hút bởi những kẻ yếu đuối, đáng thương.
Người đó có thể là Tần Nhược, Lâm Nhược Vũ, cũng có thể là ta – Thẩm Ninh, thậm chí là bất kỳ ai khác.
Vì vậy, dù hiện tại hắn chưa chú ý đến Lâm Nhược Vũ, không có nghĩa rằng sau này hắn sẽ không nhìn đến nàng, hoặc bất kỳ ai khác có tên Nhược Vũ hay Nhược Liên.
Ta phải tỉnh táo.
23
Sự thờ ơ của Triệu Lang khiến Lâm Nhược Vũ vô cùng đau lòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/bach-nguyet-quang-cua-vuong-gia/9.html.]
Vốn dĩ nàng đã có tính nhạy cảm, lại thêm cảm xúc thất thường khi mang thai, Triệu Lang vừa rời đi, nàng liền không kìm được mà bắt đầu khóc lóc.
Ta liền gọi thái y đến xác nhận tình trạng của nàng lần nữa.
Thái y đều nói rằng, hiện tại thai nhi ổn định, thân thể nàng cũng khỏe mạnh.
Chỉ là nàng suy nghĩ quá nhiều.
Thời gian lâu dài, có thể ảnh hưởng đến thai nhi.
Ta suy nghĩ một chút, quyết định nhân lúc nàng còn đi lại thuận tiện, chuyển nàng đến Cung Tê Vân, cạnh Phượng Loan Cung của ta, để ta tiện chăm sóc.
Đồng thời, ta lệnh cho Thái y viện mỗi ngày phải cử ít nhất hai thái y đến bắt mạch an thai cho Lâm tài nhân, sáng và tối mỗi ngày.
Sau khi Lâm Nhược Vũ dời đến Cung Tê Vân, ta cũng căn cứ theo vị trí của nàng, ban thêm cho nàng hai cung nữ để hầu hạ.
Còn bố trí thêm hai nữ y, chuyên lo việc ăn uống và đảm bảo an toàn cho các vật dụng sinh hoạt của nàng.
Ta cũng bắt đầu chuẩn bị bà đỡ và nhũ mẫu.
Vì nàng mang đa thai, nên ta đã chuẩn bị hẳn tám nhũ mẫu, để sau này tiện bề lựa chọn.
Nhất Phiến Băng Tâm
Hàng ngày, đủ loại món ngon, dược liệu quý, liên tục được đưa đến cung của nàng.
Ta miễn cho Lâm Nhược Vũ việc thỉnh an thường ngày, đồng thời dặn dò các phi tần trong cung, nhấn mạnh sự coi trọng của Triệu Lang và thái hậu đối với cái thai này, yêu cầu mọi người an phận thủ thường.
Để chăm lo cho tâm trạng của Lâm Nhược Vũ, ta thường khuyên Triệu Lang đến thăm nàng.
Tóm lại, mọi việc lớn nhỏ ta đều đã nghĩ đến và chu toàn hết thảy.
Không thể tìm ra sai sót nào nữa.
Vì điều này, toàn bộ phi tần trong cung đều ngấm ngầm ghen tỵ, nhưng cũng chỉ có thể ca tụng sự rộng lượng của ta.
Thái hậu cũng không ngớt lời khen ngợi ta.
Còn Triệu Lang thì càng hài lòng hơn.
Hắn thậm chí xúc động mà bày tỏ: “Có thê tử như nàng, phu còn mong gì hơn.”
Ta rất thành thạo mà phối hợp với nụ cười dịu dàng.
Quả nhiên, sau vài lần đến thăm Lâm Nhược Vũ, Triệu Lang đã để tâm đến nàng.
Chuyện này chẳng có gì bất ngờ cả.
Lâm Nhược Vũ đạt được điều mình mong muốn, tâm trạng rất tốt.
Còn ta, vẫn ngồi vững nơi Phượng Loan cung, bình thản như lúc đầu.
Hiện tại, Triệu Lang sẽ không vì có tân sủng mà thay đổi thái độ với ta – vị hoàng hậu dày dặn kinh nghiệm này.
Sự tự tin này ta vẫn luôn có.
Ta chỉ cần trấn an hậu cung, hoàn thành bổn phận của mình là đủ.
Tiếc thay, không phải ai cũng nhìn thấu được mọi chuyện.
Sau mấy ngày liên tiếp Triệu Lang đến chỗ Lâm Nhược Vũ, Tần Nhược với đôi mắt đỏ hoe đã chạy đến cung của ta.