BẠCH NGUYỆT QUANG VÀ NỐT CHU SA - Chương 3
Cập nhật lúc: 2024-10-21 11:34:12
Lượt xem: 958
4
Từ khi có trí nhớ, tôi đã sống trong viện phúc lợi, đó là một chiếc lồng chứa đầy tăm tối và đau khổ.
May mắn là tôi đã gặp được một giáo viên tốt ở trường tiểu học, bà ấy đã dẫn dắt tôi đi đúng đường, dạy tôi biết sống lạc quan và vui vẻ.
Tôi thích cười lớn, thích đùa giỡn một số điều vô hại, thích vừa cười vừa đùa.
Cho đến khi tôi gặp Tạ Mộ Nhiên.
Đó là trong tiệc tối chào đón tân sinh viên năm nhất, Tạ Mộ Nhiên với tư cách là đàn anh kiêm người dẫn chương trình, mặc một bộ vest màu xanh đậm, cao ráo nổi bật, mắt sáng như sao.
Không hề nói quá khi anh ta đứng ở đó, chính là chàng trai rực rỡ nhất, là ánh trăng khiến người ta động lòng nhất.
Khoảnh khắc đó, tôi cảm thấy linh hồn mình đã bị anh ta câu đi mất.
Đương nhiên, đêm hôm đó không chỉ một mình tôi bị Tạ Mộ Nhiên câu mất hồn, các đàn em cũng chen chúc xung quanh. Nhưng sau khi xuống sân khấu Tạ Mộ Nhiên giống như một tảng băng, một tảng băng có tính tình không tốt.
Vì vậy, bạn có thể tưởng tượng, khi tảng băng đó chỉ tan chảy trước mình bạn, bạn phát điên cũng không có gì lạ.
Tạ Mộ Nhiên từ chối WeChat của tất cả các đàn em, thẳng tiến về phía tôi giữa dòng người đông đúc, thấp giọng hỏi tôi có thể thêm phương thức liên lạc hay không.
Tôi suýt nữa phát điên tại chỗ.
Lúc đó tôi tưởng rằng cuộc gặp gỡ như vậy là vì tình yêu, vì duyên phận, nếu không thì vì sự ràng buộc từ kiếp trước cũng được.
Hiện tại câu trả lời đã rõ ràng, hóa ra là vì huyết thống.
Bởi vì tôi và bạch nguyệt quang của anh ta là chị em ruột, trên đời này không có ai làm “thế thân” hoàn hảo hơn tôi.
Tạ Mộ Nhiên đúng là con cưng của trời, không có được em gái thì lại tặng cho anh ta một người chị.
Hôm đó, tôi nói tin mình sắp chec tại trung tâm thương mại, mẹ Chương lập tức ngất xỉu, ba Chương thì nước mắt giàn giụa, Chương Lan San cũng vì không thể chấp nhận được mà mềm nhũn quỳ xuống đất.
Ngay cả ánh mắt Tạ Mộ Nhiên nhìn tôi cũng là ánh mắt tôi chưa từng thấy…
Sững sờ? Bất an? Hoảng hốt? Đau lòng?
Một từ đơn lẻ không thể diễn tả được ánh mắt đó.
"Tình cảm đến muộn như cỏ rác."
Chương Lan San nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi, đôi mắt sưng húp như quả đào.
Hai ngày nay, cô ấy luôn ở trong trạng thái này: mắt đỏ hoe, bám lấy tôi.
"Tình cảm đến muộn như cỏ rác, chị." Trương Lan San lại lặp lại: "Đừng quay đầu, anh ta không xứng đáng."
Tôi cười: "Tôi còn tưởng cô rất thích anh ta chứ, lúc ở bên ngoài sân bay, cô nghe tin anh ta sắp đính hôn không phải rất lạc lõng sao?"
"Xin lỗi chị, xin lỗi..."
Nước mắt Trương Lan San lại tuôn rơi: "Em biết lúc đó em rất trà xanh, rõ ràng không thích Tạ Mộ Nhiên nhưng vì anh ta cứ theo đuổi em, bỗng nhiên anh ta lại muốn kết hôn với người khác, em cảm thấy không vui khi bị người ta cướp đi thứ thuộc về mình, nên mới nghĩ cố tình quyến rũ anh ta để chọc tức chị... Lúc đó em thật sự không biết đó là chị!”
"Em nhìn thấy chị, cảm thấy rất quen, nhưng lúc đó em chỉ nghĩ đó là ‘thế thân’ mà Tạ Mộ Nhiên cố tình tìm, vì vậy mặt mày giống em cũng là chuyện bình thường. Em còn nghĩ Tạ Mộ Nhiên đúng là biết giả vờ si tình, có thể tìm được người giống đến vậy, thậm chí trong lòng còn cảm thấy khinh thường và ưu việt. Em... Em sai rồi, em đã sai rồi, chị ơi!"
Chương Lan San khóc lóc giải thích không rõ ràng, nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi, sợ tôi lại rút tay ra.
Nhưng tôi lại có thể hiểu lời của cô ấy.
Giống như một chú mèo con được nuông chiều mà kiêu ngạo, thi thoảng lại dùng những hành động ngớ ngẩn như lật đổ cốc nước để chứng minh vị trí của mình trong lòng con người.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/bach-nguyet-quang-va-not-chu-sa/chuong-3.html.]
Bởi vì không biết tôi là tôi, vì vậy Chương Lan San có thể tự nhiên tận hưởng việc được yêu thương, sẽ vô thức khoe khoang sự vượt trội của cô ấy với tư cách là bạch nguyệt quang của Tạ Mộ Nhiên.
Và một khi biết tôi là tôi, cô ấy không còn cảm nhận được một chút ưu việt nào nữa, chỉ cảm thấy áy náy khôn cùng.
Tiêu chuẩn kép của con người, vốn dĩ như vậy.
"Ù, ù, ù..."
Chiếc điện thoại trên bàn vẫn đang điên cuồng rung lên, tôi tùy tiện mở ra xem, đều là tin nhắn của Tạ Mộ Nhiên.
Tạ Mộ Nhiên nói anh ta đã hẹn được bác sĩ giỏi nhất cho tôi, bệnh của tôi nhất định có thể được cứu chữa, còn nói rằng anh ta sẽ không vì thế mà chia tay với tôi, anh ta vẫn sẽ cưới tôi.
Tôi nhìn những tin nhắn liên tiếp hết tin này đến tin khác, Chương Lan San lo lắng nhìn tôi, sợ rằng tôi sẽ mềm lòng.
Mà tôi chỉ cảm thấy kỳ diệu, hóa ra Tạ Mộ Nhiên cũng có một mặt nhiệt tình chủ động như vậy.
Trước đây đều là tôi gửi hàng chục tin nhắn còn anh ta chỉ trả lời một tin, mà tôi đều cẩn thận lưu lại từng tin nhắn của anh ta, không có việc gì thì lấy ra xem rồi cười ngốc.
Thực ra, tôi cũng không định thông báo bệnh tình của mình cho Tạ Mộ Nhiên sớm như vậy.
Tôi định lặng lẽ rời xa, lặng lẽ chec đi, đợi đến ngày nào đó Tạ Mộ Nhiên phát hiện ra không tìm thấy tôi được nữa, anh ta sẽ tìm thấy một tấm bia mộ thuộc về tôi, trên đó khắc dòng chữ đùa cợt "Surprise! Cô ấy đã c.h.ế.t khô rồi!".
Đến lúc đó, biểu cảm của anh ta chắc chắn sẽ vô cùng đặc sắc.
"Ù ù, ù ù."
Điện thoại lại hiện lên cuộc gọi đến, tôi đẩy điện thoại cho Chương Lan San, cô ấy cũng dứt khoát mở loa ngoài:
"A lô."
Nghe ra giọng của Chương Lan San, Tạ Mộ Nhiên rõ ràng ngừng lại một chút: "Lan San, đưa điện thoại lại cho Cố... đưa lại cho chị gái của em, anh có chuyện muốn nói với cô ấy.”
Chương Lan San lại tự hỏi: "Tạ Mộ Nhiên, anh thích em không? Có muốn ở bên em không?"
Đầu dây bên kia rơi vào im lặng.
Bạch nguyệt quang đang sống và nốt chu sa sắp chết, chọn bên nào, thật sự là làm khó anh ta rồi à?
"Đừng gây sự, Lan San."
Trong giọng nói tiếp sau của Tạ Mộ Nhiên chỉ có sự bất lực, không có trách móc, như thể đang đối diện với một cô gái nhỏ kiêu ngạo: "Bây giờ không phải lúc nói chuyện này, chị của em đâu? Cô ấy vẫn đang giận anh, lát nữa anh sẽ qua đó tìm cô ấy."
Còn tôi bất chợt đến gần điện thoại, lặp lại không sót một chữ: "Sức sát thương của bạch nguyệt quang lớn đến mức nào? Người yêu hiện tại mắc bệnh nan y, tôi lại nghĩ may mắn là cô ấy chỉ trông giống “cô ấy”, chứ không phải là “cô ấy”.”
"..."
"Tút.”
Đầu dây bên kia điện thoại lại rơi vào im lặng trong chốc lát, rồi Tạ Mộ Nhiên đã cúp máy.
“Tra nam!” Chương Lan San lập tức chặn số của anh ta, tức giận đến mức cả người đều run rẩy: “Sao trước đây em không nhận ra anh ta là một người tồi tệ như vậy!”
Bởi vì con người là loài động vật ích kỷ nhất, khi chưa liên quan đến lợi ích của bản thân, ai cũng đều là người tốt.
Tôi không để ý mỉm cười, rồi trực tiếp tắt nguồn điện thoại.
💌Bạn đang đọc truyện của nhà: Cần 1 ly cafe mỗi ngày 💌
💓Hãy vào trang mình để thưởng thức thêm nhiều truyện khác nữa nhé!💓
Bạch nguyệt quang đang sống và nốt chu sa sắp chết, chọn bên nào, giờ anh ta chắc chắn đang rất khó xử nhỉ?
Nhưng anh ta cũng không cần phải lo lắng, vì cho dù là bên nào.
Đều sẽ không chọn anh ta.