BẠCH NGUYỆT QUANG VÀ NỐT CHU SA - Chương 5
Cập nhật lúc: 2024-10-21 11:36:31
Lượt xem: 667
Nói rồi, tôi lấy thỏi son ra, gạch bỏ ba điều đầu tiên trên tờ giấy:
1. Sống đến một trăm tuổi
2. Du lịch vòng quanh thế giới
3. Kết hôn với người mình yêu nhất
Tôi cất thỏi son đi, cười với Chương Lan San: "Không tệ, khởi đầu tốt là đã thành công một nửa, nhanh như vậy đã gạch bỏ được ba điều rồi."
Chương Lan San bịt miệng thật chặt, tiếng khóc nghẹn ngào làm lời nói của cô ấy trở nên nức nở: "Xin lỗi... Chị, em đi vệ sinh một lát."
Tôi dõi theo bóng dáng Chương Lan San loạng choạng chạy đi, nụ cười trên môi cũng dần nhạt đi.
Có phải vì tôi đã quá lâu không đùa giỡn rồi, không thạo kỹ năng, vì vậy chỉ chọc cho người khác khóc không?
"Cố Quý.”
Tôi đang thất thần thì bỗng nghe thấy giọng nói mà tôi từng khao khát ngay cả trong mơ vang lên từ phía sau.
Tôi quay người lại, nhìn về phía Tạ Mộ Nhiên.
Anh ta mặc một chiếc áo khoác gió màu đen, dáng người cao ráo đứng đó trông như một khung cảnh.
Nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của tôi, Tạ Mộ Nhiên bước tới nắm tay tôi, giọng nói dịu dàng đến mức như có thể vắt ra nước: "Bé cưng, chúng ta đi bệnh viện, ngoan nào."
Tôi rút tay lại rồi lùi ra sau: "Cút đi."
Tạ Mộ Nhiên sững người, vẫn cố gắng dỗ dành: "Bé cưng, trước đây là anh không tốt, anh xin lỗi em, bình luận đó chỉ là anh đùa giỡn, anh không biết em thực sự... Xin lỗi bé cưng, anh không hề có ý nguyền rủa em đâu, hôm đó anh uống chút rượu, anh cũng không biết mình đã sao chép câu nói đó từ đâu, anh không phải cố ý, em tha thứ cho anh được không bé cưng?”
Tôi vẫn giữ nguyên câu nói: "Cút đi."
Sắc mặt của Tạ Mộ Nhiên cuối cùng cũng sầm lại: "Cố Quý, em bị bệnh nên tâm trạng không tốt, anh có thể hiểu, nhưng em có thể đừng bướng bỉnh như trẻ con nữa được không? Anh nghe chú Chương nói em định từ bỏ điều trị, em lấy cơ thể mình ra để giận dỗi với anh thì có ý nghĩa gì không? Em làm vậy có xứng đáng với chú Chương và mọi người không?"
Còn lấy đạo đức để trói buộc tôi sao?
Tôi nhếch mép cười: "Cuộc đời ngắn ngủi như một cái đánh rắm, bản thân thấy thoải mái là được."
Tạ Mộ Nhiên sững sờ, sau đó nhíu mày, cảm thấy không thích “lời lẽ thô tục” của tôi: "Cố Quý, em có thể đừng lúc nào cũng thần kinh như thế được không, em học theo Lan San đi, kiểu tiểu thư khuê các như thế mới được yêu thích."
Tôi thu lại nụ cười: "Tạ Mộ Nhiên, anh có biết không, cái tên 'Lan San' thực ra tôi đã nghe từ lâu rồi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/bach-nguyet-quang-va-not-chu-sa/chuong-5.html.]
Tạ Mộ Nhiên sững lại.
"Ngày đó anh cũng uống một ít rượu, say mèm ôm tôi cứ gọi 'Lan San' 'Lan San', buồn cười là lúc đó tôi còn tưởng anh đang thuộc thơ, bỗng nhiên quay đầu lại, người ấy vẫn ở đó, nơi ánh đèn lấp lánh."
Tôi nhìn chằm chằm vào anh, không hề cười: "Bỗng nhiên quay đầu lại, rốt cuộc nhìn thấy ‘Đăng Hoả’ hay là 'Lan San'?"
Tạ Mộ Nhiên tái mặt, anh ta thấp giọng nỉ non một tiếng "Cố Quý", tay kéo lại dừng giữa không trung.
Rõ ràng có thể chạm tay, nhưng lại như đã cách sống và chec.
"Tạ Mộ Nhiên, anh nói thật lòng đi, anh có yêu tôi không? Chỉ đơn thuần là tôi, không phải thay thế cho bất kỳ ai." Tôi nhìn anh ta như van xin: "Anh cũng không muốn tôi mang theo lời nói dối xuống mồ chứ, tôi chỉ muốn nghe sự thật."
Tạ Mộ Nhiên cụp mắt nghiêng đầu, anh ta im lặng một lúc, khi mở miệng lại giọng nói đã khàn đặc: "Em... thích hợp để kết hôn hơn."
Tôi khẽ "À" một tiếng, trong lồng n.g.ự.c tĩnh lặng đến đáng sợ.
Hóa ra, khi một người sắp chết, thứ c.h.ế.t trước tiên chính là trái tim.
Cũng ngay lúc đó, Chương Lan San lao tới, đôi mắt đỏ hoe đá mạnh vào lưng Tạ Mộ Nhiên…
"Đồ c.h.ế.t tiệt! Tránh xa chị tôi ra!"
Tạ Mộ Nhiên bị Chương Lan San đá cho loạng choạng lùi lại, quay người nhìn thấy là Chương Lan San, anh ta càng ngạc nhiên hơn: "Lan San?"
Nhưng Chương Lan San, "tiểu thư khuê các" trong miệng anh ta lại một tay bảo vệ tôi, một tay chỉ thẳng vào mũi Tạ Mộ Nhiên mắng: "Tên đàn ông ghê tởm, giả vờ si tình cái thá gì! Ăn trong bát mà nhìn trong nồi, nào là bạch nguyệt quang nào là thế thân, chơi với anh một chút mà anh nghiện thật à, thật sự coi mình là tình thánh à?!"
"Lan San, đừng như vậy." Tôi đưa tay ngăn Chương Lan San đang bùng nổ.
Thấy vậy, Tạ Mộ Nhiên có chút ngạc nhiên, lại có chút cảm động, như thể đây là lần đầu tiên anh ta quen biết tôi. Còn Chương Lan San thì gấp gáp: "Chị, chị không được mềm lòng! Anh ta chỉ là một kẻ cặn bã bề ngoài đẹp mã! Vừa không chịu được cô đơn lại còn muốn giữ vỏ bọc si tình, anh ta…”
"Lan San, đừng như vậy."
Tôi ngắt lời cô ấy, nhẹ nhàng lắc đầu: "Đừng chỉ động khẩu không động thủ như vậy.”
Chương Lan San ngẩn người, còn Tạ Mộ Nhiên thì càng không thể tin nổi.
Tôi lấy thỏi son ra, gạch bỏ điều thứ tư trên danh sách:
💌Bạn đang đọc truyện của nhà: Cần 1 ly cafe mỗi ngày 💌
💓Hãy vào trang mình để thưởng thức thêm nhiều truyện khác nữa nhé!💓
4. Đánh một kẻ đáng ghét
Tôi nở nụ cười với Tạ Mộ Nhiên: "Tạ Mộ Nhiên, tôi sẽ mang theo sự ghê tởm dành cho anh xuống mồ."
Sau đó đá mạnh một cú.