Bạch Nguyệt Quang - Phần 3
Cập nhật lúc: 2024-04-10 17:23:46
Lượt xem: 583
"Không." Phó Thẩm Diên buột miệng nói.
Xem ra chỉ cần từ chối đủ nhanh, thì sẽ khiến người khác thật sự tin anh ta đã không còn tình cảm với Giang Dao.
Tôi không khỏi bật cười.
Không phải trong lòng anh không có tôi.
Anh ta lập tức ôm tôi vào lòng, nói: "Có phải sự hiện diện của cô ấy khiến em cảm thấy không an toàn không?"
"Anh sẽ đóng cửa phòng tranh của cô ấy, sau đó đuổi cô ấy khỏi Bắc Kinh."
"À không, đưa cô ấy trở về London."
London, nơi Giang Dao từng đi du học.
Tôi hơi rối rắm.
Phó Thẩm Diên và tôi có thể ở bên nhau, âu cũng chỉ vì khuôn mặt của tôi rất giống Giang Dao.
Bây giờ chính chủ đã trở lại, tôi lại thật sự không mất đi hắn sao?
Tôi thở dài: "Phó Thẩm Diên, tôi mệt rồi, anh về đi. Tôi muốn nghỉ ngơi."
Anh vẫn cứ ôm lấy tôi, hôn lên vành tai tôi: "Anh đưa thu ốc cho em rồi sẽ đi."
Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe :333 (tui có phây búc á :> trùng avt, gõ đúng Cẩm Mộ Mạt Đào là ra nhe)
Anh khom lưng trước giường bệnh của tôi, chăm chú cầm tăm bông giúp tôi thoa thuốc, động tác rất nhẹ nhàng, ánh mắt ôn nhu dịu dàng đến mức có thể khiến vạn vật tan chảy
Trong mắt anh lúc này, chỉ có duy nhất mình tôi.
Dường như người mà anh yêu bây giờ không phải bạch nguyệt quang nữa, mà chính là tôi.
"Cô Tần, bạn trai của cô thực sự rất tốt với cô." Y tá đứng bên cạnh, mỉm cười nói.
Tôi mím môi, chỉ lịch sự cười đáp lại.
Sau khi đưa th uốc cho tôi, Phó Thần Diên không rời đi ngay mà còn mua cháo cho tôi, thậm chí còn tự tay đút cho tôi ăn.
Ngày hôm nay anh ta thực sự đối với tôi rất tốt, tốt đến mức làm tôi không quen.
Một tháng sau Giang Dao thực sự đã không còn xuất hiện trước mặt tôi nữa, giống như mọi chuyện trước đó xảy ra đều là một giấc mơ vậy.
Phó Thẩm Diên đưa tôi đi may lễ phục, còn tìm người xem ngày tốt
"Lần này không phải chúng ta đính hôn, mà là kết hôn."
"Tô Tô, anh thực sự muốn ở bên em mãi mãi, anh không thể chờ đợi được nữa."
Anh ta nhìn vào những ngày mà người kia tính toán ra được, nói với tôi.
Từng câu từng chữ rất nghiêm túc, trông vô cùng trông thành, nếu không phải vô tình nhìn thấy tin nhắn mà Giang Dao gửi đến, tôi sẽ không biết là anh ta đang tức giận.
[Anh thực sự muốn làm điều này sao? Chúng ta thực sự không thể quay lại sao?]
[Vì anh mà em đã trở về Trung Quốc, em thực sự đã hối hận vì đã bỏ anh lại, cho em một cơ hội được không?]
Tôi vươn tay nắm lấy cằm Phó Thẩm Diên, ép anh ta phải nhìn vào mắt tôi.
"Tôi hy vọng anh suy nghĩ về chuyện này thật kỹ."
Tôi thực sự không muốn dây dưa đến bạch nguyệt quang của anh ta nữa.
"Không cần suy nghĩ nữa, vị trí Phó phu nhân nhất định sẽ là của em."
Phó Thẩm Diên nắm tay tôi, đặt một nụ hôn nơi mu bàn tay:
"Tô Tô, em nhất định sẽ là vợ của anh."
Để kỷ niệm ngày cưới, Phó Thẩm Diên yêu cầu trợ lý tìm một câu lạc bộ giải trí tốt nhất phía bắc Bắc Kinh.
Khi tôi xuất hiện trước mặt mọi người trong bộ váy haute couture mới nhất của mùa này, đương nhiên khiến mọi người đều ghen tỵ.
"Chị dâu, trước đó chị không hỏi anh Phó thích cái nào hơn à?"
"Nhìn tư thế này đi, anh ấy hẳn là sẽ thích tư thế này của chị hơn."
Những lời tâng bốc của họ khiến tôi chú ý.
Suy cho cùng, cô gái nào cũng thích được khẳng định chủ quyền của mình.
Tôi đang cười nói thì có người đụng trúng lưng tôi.
Chỉ trong chớp mắt, chiếc váy trắng tinh khôi của tôi đã nhuộm đủ một bảng màu.
"Thực sự xin lỗi, xin lỗi, tôi không cố ý, tôi sẽ bồi thường cho cô."
Giọng nói của phụ nữ, nghe rất quen, tôi nhìn kỹ lại một chút, quả nhiên là người quen.
Giang Dao không khỏi run sợ khi nhìn thấy tôi.
"Tần Tô Tô, thực xin lỗi, bảng vẽ nặng quá, tôi cầm không chắc."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/bach-nguyet-quang/phan-3.html.]
"Tôi phải bồi thường cho cô bao nhiêu..."
"Bao nhiêu... bao nhiêu tôi cũng sẽ bồi thường cho cô."
"Cô hiện tại khốn khổ như vậy, có đủ tiền bồi thường không?"
Phó Thẩm Diên sải bước đến chỗ chúng tôi, đứng cạnh tôi.
Giang Dao cúi đầu thật thấp, giống như muốn tìm ra vết nứt trên mặt đất để chui xuống.
Mọi người có mặt đều im lặng.
Tôi thực sự rất thích xem vở kịch của kim chủ và bạch nguyệt quang, lúc nào cũng trong trạng thái mở to mắt theo dõi.
"Cho dù không đủ khả năng thì tôi vẫn sẽ bồi thường. Tôi sẵn sàng dùng hết thu nhập của mình để bù đắp."
Giang Dao đứng thẳng người, tuy cảm thấy xấu hổ nhưng vẫn rất quật cường.
Phó Thẩm Diên gầm lên:
"Bộ váy này giá 3 triệu, kiếp sau cô cũng không mua nổi."
Nghe đến con số này, Giang Dao liền chao đảo, tựa như lúc nào cũng có thể ngã xuống.
Tôi nắm lấy tay Phó Thẩm Diên, có ý bảo anh quên chuyện này đi.
Nhưng Phó Thẩm Diên lại không có ý định tha cho cô ta.
Giang Dao đột nhiên bật khóc nức nở, gần như mất k iểm soát.
"Anh đóng cửa phòng tranh của tôi, g ài b ẫy tôi, h ủy h oại danh tiếng của tôi trong giới. Bây giờ tôi chỉ có thể kiếm sống bằng cách vẽ tranh ở cái nơi đ ốn m ạt này. Anh còn muốn gì nữa?"
Nghe những chuyện đó, tôi đột nhiên nhớ lại những lời Phó Thẩm Diên nói.
Thì ra lúc ở bệnh viện, anh ta không chỉ nói suông, mà đã thật sự làm được.
"Thật đáng thương. Vậy tôi sẽ thương xót, cho cô một chủ ý này."
"Chúng tôi mua bức tranh này, sau khi vẽ xong, cũng coi như xóa nợ cho chiếc váy."
Phó Thẩm Diên khẽ nâng cằm, nét trào phúng hiện rõ lên mặt.
Tôi lắc đầu: "Phó Thẩm Diên, không cần phải làm như vậy."
Cô ta đã thảm thành bộ dạng này rồi, hà cớ phải đuổi cùng gi ết tận?
Phó Thẩm Diên vươn tay vén tóc mai bay loạn của tôi ra sau tai, dịu dàng nói: "Tại sao không? Anh đang giúp em trút giận."
Phó Thẩm Diên kéo tôi ngồi lên ghế sô pha, ôm tôi vào lòng, dịu dàng nhìn vào mắt tôi, không thèm liếc Giang Dao lấy một cái.
Anh nói: "Bắt đầu đi."
Tôi còn tưởng Giang Dao sẽ không chấp nhận việc bị xúc phạm như thế này, sẽ bỏ đi.
Nhưng cô ta lại nhặt bảng màu ở trên sàn lên, thay sơn mới, ngồi xuống bắt đầu vẽ.
Không lâu sau, Giang Dao mang bức tranh đến trước mặt cho chúng tôi xem.
Phó Thẩm Diên lập tức xé bức tranh thành từng mảnh dưới ánh mắt mong đợi của cô ta.
"Tôi cảm thấy bức này không đẹp." Anh bình thản nói: "Tranh này giá trị không đến 3 triệu."
Giang Dao đứng ở trước mặt hắn, siết chặt nắm đấm.
Cô ta tỏ ra không tin, nhưng khi con số "ba triệu" kia lại thốt ra từ miệng Phó Thẩm Diên, cô ta chỉ đành nín nhịn.
Quay lại cầm bảng vẽ rồi thay giấy vẽ.
Phó Thẩm Diên lại ôm tôi vào lòng, vốn tưởng anh chỉ giới hạn ở những hành động như vừa rồi.
Nhưng mà, anh ta lại hôn tôi, có lẽ cảm thấy chưa đủ k ích th ích, dần di chuyển xuống cổ, ánh mắt cũng dần trở nên quyến rũ hơn.
Tôi đẩy anh ta ra.
"Đủ rồi!"
Tôi thực sự tức giận.
Cách cử xử của anh không hề khiến tôi vui vẻ, ngược lại khiến tôi cảm thấy xấu hổ.
Tôi bước ra khỏi câu lạc bộ, gần như bỏ chạy.
Nhìn ánh đèn neon lộng lẫy trong thành phố, gió lạnh thổi qua mặt, ớn lạnh ập đến, lúc này tôi mới chắc chắn rằng bản thân đã thoát khỏi cảnh tượng giống như hang động vừa rồi.
Không phải Phó Thẩm Diên muốn giúp tôi trút giận, cũng không phải muốn trả thù Giang Dao, mà là dùng thủ đoạn của quyền lực để dằn mặt người yêu.
Từng lời nói, từng hành động của anh ta đều giống đang muốn hỏi Giang Dao một điều rằng: Em có hối hận khi rời xa anh không?
Một cách ngầm khác để biểu đạt tình yêu.