Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Bạch Nguyệt Quang - Phần 4

Cập nhật lúc: 2024-04-10 17:24:28
Lượt xem: 274

Điện thoại của Phó Thẩm Diên tôi không bắt máy, tin nhắn cũng không trả lời, suốt một tuần không về nhà.

Mặc dù bạn bè của Phó Thẩm Diên lần lượt gửi tin nhắn cho tôi, còn nói quá bảo rằng sau khi tôi rời đi, Phó Thẩm Diên đã dạy cho Giang Dao một bài học rồi.

Tôi xóa toàn bộ tin nhắn của họ sau khi liếc qua một cái.

Tôi không muốn gặp Phó Thẩm Diên một chút nào, càng không muốn nghe bất cứ điều gì về anh ta.

Anh ta thật sự không biết sự xuất hiện của Giang Dao đã khiến bản thân kích động thành bộ dạng gì.

Anh ta vẫn luôn bị Giang Dao chi phối.

Một tuần sau, Phó Thẩm Diên lại gửi cho tôi một đoạn video, trong video là canh anh ta s ay r ượu nằm trên ghế sô pha, bên cạnh còn có mấy chai r ượu lớn.

[Ngũ Ngũ, nếu em không xuất hiện, tối nay anh sẽ s ay chec ở đây. Dù sao thì, anh cũng không thể sống thiếu em.]

[Ngũ Ngũ, nhìn này, anh nhớ em.]

[Thật là, em thực sự không quan tâm anh chút nào sao?]

Tôi cau mày nhìn bức ảnh, anh ta uống rất nhiều, nếu uống thêm nữa chắc chắn sẽ phải nhập viện.

Tôi nằm trên giường nhưng không ngủ được.

Nhìn thời gian trôi qua, chớp mắt đã là đêm khuya, loay hoay một hồi, tôi quyết định chộp lấy áo khoác rồi bước xuống lầu.

Tôi mua ít th uốc giải r ượu ở khu tập thể dưới lầu, bắt taxi đến club.

Tôi rất quen thuộc với hộp đêm mà họ thường lui tới nên trực tiếp mở cửa ra, nhưng không hề thấy Phó Thẩm Diên trong phòng VIP.

"Chị dâu, ngay lúc Giang Dao rót r ượu cho anh Phó, anh ấy đã ngay lập tức túm tóc lôi cô ta ra ngoài, không cho bọn em đi theo."

"Đi xem đi. Anh ta uống nhiều quá, ngộ nhỡ lỡ tay gi ết người thì lại không hay."

Đầu tôi che chắn kín mít nên đã chạy ra ngoài.

Tìm kiếm hồi lâu, cuối cùng tôi cũng nhìn thấy Phó Thẩm Diên và Giang Dao ở bãi đất trống.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/bach-nguyet-quang/phan-4.html.]

Nhưng đây không phải là thứ tôi tưởng tượng.

Phó Thẩm Diên ôm Giang Dao vào lòng, nhẹ nhàng vuốt tóc cô ta, môi hôn nhẹ lên má đối phương:

"Dao Dao, anh không biết em đã phải chịu đựng nhiều như vậy, chỉ để đến với anh."

"Anh thực sự đáng ch ết vì đã đối xử với em như vậy!"

"Những năm tháng em không ở bên cạnh anh, anh vẫn luôn nhớ đến em."

"Gả cho anh đi. Vị trí Chu phu nhân luôn để dành cho em. Sở dĩ anh tổ chức tiệc đính hôn lớn như vậy, cũng là vì muốn thu hút sự chú ý của em."

Tôi đứng ở hành lang, nhìn hai người họ ôm chặt lấy nhau dưới ánh đèn đường, kể cho nhau nghe vị đắng của tình yêu.

Quan điểm là, mọi khó khăn đều sẽ được đền đáp, mọi người ghen tỵ đều là giả, tôi cũng chỉ là một phần trong trò chơi của bọn họ.

Giống như một chất phụ gia để tình yêu thăng hoa.

Tôi chụp lại cảnh họ đang ôm nhau rồi gửi cho Thẩm Diên, kèm năm chữ: Chúng ta chia tay đi.

Mãi đến sáng tôi mới nhận được phản hồi của Phó Thẩm Diên, có lẽ tôi chỉ là người thay thế nên không xứng được anh ta ưu tiên.

Khi ánh sáng mặt trời rọi từ trần nhà đến sàn, tôi nhận được một bức ảnh từ số lạ.

Đó là cảnh Giang Dao và Phó Thẩm Diên đi vào khách sạn.

Tôi còn tưởng là Giang Dao gửi cho tôi, còn đang định nói ngây thơ thì điện thoại rung lên.

Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe :333 (tui có phây búc á :> trùng avt, gõ đúng Cẩm Mộ Mạt Đào là ra nhe)

Nghĩ như vậy, tôi liền nói: "Cô không thấy chán à?"

"Em còn không biết tôi là ai, sao có thể chán được?"

Tôi nhanh chóng mở rèm, từ cửa sổ trên tầng nhìn xuống tầng dưới.

Nguòi đàn ông cao lớn đứng cạnh chiếc Porsche màu đen, khoảnh khắc chạm phải ánh mắt nóng bỏng của anh ta, nhịp tim tôi như chậm lại nửa nhịp.

Trần Cận Châu, anh đã quay trở về.

 

Loading...