Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Bạch Nguyệt Quang - Phần 7

Cập nhật lúc: 2024-04-10 17:26:51
Lượt xem: 733

Vừa tiễn người này đi thì lại tiếp một người khác, không bao giờ hết.

Nhưng sự chân thành luôn phải được ưu tiên.

Những đường gân trên trán Phó Thẩm Diên dần nổi lên.

"Tần Ngũ, qua đây với tôi."

"Tội gọi điện em không nghe máy, nhắn tin em không trả lời. Tôi tìm em rất lâu, thậm chí nghĩ đến việc em đã xảy ra chuyện gì rồi."

Anh ta nhìn vào mắt tôi, cố tỏ ra chân thành.

Tôi chỉ vào dấu hôn trên cổ anh ta rồi nghiêng đầu:

"Thật à? Theo tôi thấy thì không giống lắm."

Phó Thẩm Diên nhất thời không nói lên lời.

Nhưng chỉ ngay giây sau, anh ta đã đứng thẳng người, nhìn tôi bằng một ánh mắt trịch thượng.

"Đêm qua đúng là tôi đã cùng Giang Dao, nhưng Tần Ngũ, cô ấy là bạch nguyệt quang, đương nhiên khác biệt hơn với cô rồi."

"Vừa rồi anh ứ c h iếp Giang Dao trong nhà vệ sinh à? Cô ấy còn khóc nữa. Đi xin lỗi cô ấy đi."

Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe :333 (tui có phây búc á :> trùng avt, gõ đúng Cẩm Mộ Mạt Đào là ra nhe)

Trần Cận Châu đột nhiên đứng dậy, anh rất cao, cao hơn Phó Thẩm Diên nửa cái đầu, khi hai người đứng cạnh nhau, toàn bộ khí thế của Phó Thẩm Diên đều bay mất sạch.

Nhưng điều khiến Phó Thẩm Diên ngạc nhiên không phải là anh cao đến mức nào, mà là hai người giống nhau đến mức kinh ngạc.

"Cô cũng muốn học tôi đi tìm người thay thế?" Phó Thẩm Diên cười nói.

Tôi cũng cười.

Chỉ cần ba hạt đậu phộng, anh ta sẽ không s ay đến mức như vậy.

Trần Cận Châu thoạt nhìn không giống người thay thế, anh cao hơn, vóc dáng đẹp hơn, đẹp trai hơn, ra dáng một người đàn ông trưởng thành hơn, rõ ràng anh mới thực sự là nhân vật chính!

Tôi lấy điện thoại ra, tìm một bức ảnh thời sinh viên của mình.

"Đây là bạch nguyệt quang, đây là chủ nhân thực sự, anh chính là người thay thế!" Tôi giơ bức ảnh đến trước mặt hắn.

Phó Thẩm Diên sửng sốt, có lẽ trong đầu đang sắp xếp đống nghi vấn đang nhảy loạn trong đầu mình.

"Phó tiên sinh, vừa rồi không phải anh đã cười sao? Tại sao bây giờ lại không cười nữa? Anh không thích cười à?" Trần Cận Châu nhướng mày.

Phó Thẩm Diên nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn tôi, đôi mắt đỏ hoe: "Tần Ngũ, đây không phải sự thật. Anh ta chỉ là diễn viên thôi đúng không?"

Sợ Phó Thẩm Diên say rồi phát đ iên, Trần Cận Châu kéo tôi ra sau lưng anh.

Anh thoải mái cười nói: "Phó tiên sinh chưa từng gặp tôi, nhưng chắc hẳn đã nghe qua tên của tôi rồi. Để tôi chính thức giới thiệu một chút. Tôi là Trần Cận Châu."

"Ngũ Ngũ sẽ không thể tìm được diễn viên nào ưu tú bằng tôi được."

Giá trị của Trần Cận Châu ngang hàng với Phó Thẩm Diên.

Phó Thẩm Diên có chút xấu hổ, nhưng bao nhiêu năm sống trong xa hoa vị thế, sao có thể mất đi tiếng nói riêng chỉ vì bản thân là kẻ thay thế được.

Anh ta chế nhạo: "Giờ thì tôi biết cuộc phỏng vấn đó nói về chủ đề gì rồi, bao gồm cả việc ngài Trần đây đầu tư vào trạm thu phí."

"Trước đây Ngũ Ngũ đã từng đề cập với tôi vấn đề này nhưng tôi đã từ chối. Bây giờ lại gặp được ngài Trần, cô ấy lại xin anh đầu tư vào nó, còn mở họp báo phỏng vấn độc quyền."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/bach-nguyet-quang/phan-7.html.]

"Tô Tô, không ngờ em lại yêu tôi nhiều như vậy."

Tôi bối rối, mọi chuyện dù có phát triển theo hướng nào đi nữa cũng không nên phát triển theo hướng này.

"Phó tiên sinh, chưa tè thì vẫn còn r ượu đây. Anh thử ngã xuống đất xem có xứng với nỗi nhớ của cô ấy hay không." Anh nói mà trên mặt lại không bày biện chút biểu cảm nào.

Phó Thẩm Diên liếc ánh mắt đánh giá nhìn Trần Cận Châu.

"Ngài Trần, nếu tôi nhớ không nhầm thì Trần gia mới chỉ tính là gia tộc khá giả mà thôi. Anh biết rõ có được anh của ngày hôm nay không hề dễ dàng, không nên vì một người phụ nữ mà xúc phạm Phó gia chúng tôi đâu."

"Giữa tôi và phóng viên Tần còn một vài chuyện riêng tư không rõ ràng. Trần tiên sinh chắc là cũng không muốn nhúng tay vào phải không?"

Tôi cùng Phó Thẩm Diên dây dưa 3 năm, biết hắn không phải người tốt, nhưng tôi lại không ngờ hắn lại vô sỉ đến vậy.

Trong lúc anh ta còn đang giữ vẻ mặt đắc thắng, tôi liền nhào vào lòng Trần Cận Châu.

"Chồng ơi, anh vừa nghe thấy cái gì không? Hình như là chó sủa sao á."

Trần Cận Châu cũng rất hợp tác bịt tai tôi lại.

"Vậy thì đừng nghe nữa, sẽ khó chịu lắm đó."

Lần đầu tiên Phó Thẩm Diên bày vẻ mặt không hể tin nổi như vậy, còn đưa tay lên xoa xoa lỗ tai: "Cô..."

Trần Cận Châu cười nói: "Anh nói không sai, phóng viên Tần bây giờ chính là vợ hợp pháp của tôi."

Phó Thẩm Diên đứng bất động, hồi lâu cũng không phản ứng lại.

Tôi nhét máy ghi âm vào túi áo n.g.ự.c của anh ấy.

"Tôi không tính dùng bạch nguyệt quang bắt nạt Phó tiên sinh, dù sao tôi vẫn luôn là người dịu dàng, ân cần và bao dung như vậy."

Tôi còn cố tình kéo dài mấy từ "hiền lành, ân cần" và "bao dung".

Tôi đã như thế trước mặt anh ấy bao năm nay, sao dám căng thẳng như hôm nay.

Vì đặc thù công việc nên lần nào ra ngoài tôi cũng luôn mang theo máy ghi âm, ban nãy chạm mặt Giang Dao, tôi liền bắt đầu ghi âm.

Suy cho cùng, khi phải đối mặt với những kẻ độc đoán và vô lý như họ, việc phòng thân là chuyện tốt.

Vốn dĩ chúng tôi đã ăn mừng xong rồi, bây giờ gặp phải những chuyện này, lại càng không muốn ở lâu.

Trần Cận Châu vòng tay qua vai tôi, muốn dẫn tôi đi, nhưng Phó Thẩm Diên đã dang tay chặn tôi lại.

Nhóm người đi cùng Trần Cận Châu vẫn đang ngồi liền giận dữ nhìn chằm chằm Phó Thẩm Diên.

Đương nhiên Phó Thẩm Diên không dám tiếp tục vản đường chúng tôi nữa, chỉ có thể hằm hằm tức giận nhìn Trần Cận Châu dẫn tôi đi.

Trên đường trở về, khoé miệng Trần Cận Châu chưa hề hạ xuống, có vẻ tâm tình rất tốt.

"Miệng còn không khép lại được, có gì buồn cười sao?" Tôi không nhịn được mà hỏi.

Trần Cận Châu không khỏi mỉm cười nói: "Em vừa thừa nhận, anh chính là người trong lòng cầu mà không được của em."

Tôi bối rối trước câu trả lời của anh ấy.

Nghĩ lại thì, chúng tôi đoàn tụ được một thời gian rồi, vậy mà anh ấy vẫn luôn thể hiện tình cảm đối với tôi theo nhiều cách khác nhau.

"Trần Cận Châu, bây giờ anh đã không còn là người trong lòng vầu mà không được nữa. Anh đang ở trước mặt em." Tôi nói.

Trần Cận Châu nắm lấy tay tôi, ngón tay chúng tôi đan vào nhau: "Anh cũng vậy."

Loading...