Bạch Nguyệt Quang - Phần 8
Cập nhật lúc: 2024-04-11 19:25:06
Lượt xem: 702
Tôi vốn tưởng rằng sau vụ này, Phó Thẩm Diên sẽ không bao giờ đi tìm tôi nữa, nhưng anh ta lại điên cuồng gửi một đống tin nhắn nói là anh ta đã hiểu lầm tôi.
Anh ta còn đề nghị gặp mặt trực tiếp để nói chuyện.
Tôi cảm thấy rất kỳ lạ, chẳng phải anh ta thích Giang Dao sao? Bây giờ cô ta trở về rồi, vậy mà anh ta cứ quấn lấy tôi dây dưa làm gì, đáng lẽ ra phải ở cạnh người trong lòng hắn, sống tốt việc của hắn đi chứ.
Đương nhiên tôi sẽ phớt lờ mấy chuyện nhảm nhí đó, còn chặn số anh ta không chút do dự, nhưng đối phương liên tục đổi số và gọi điện làm phiền tôi, điều này ảnh hưởng cực kỳ nghiêm trọng đến cuộc sống của tôi.
"Tô Tô, anh không biết đã xảy ra chuyện gì nữa, sau khi em rời đi, cho dù Giang Dao có ở cùng anh, anh cũng không hề cảm thấy hạnh phúc, dường như lúc nào cũng sẽ hồi tưởng về khoảng thời gian em ở bên anh."
"Anh đã không còn coi em là người thay thế nữa. Chúng ta đã ở bên nhau lâu như vậy, đồng hành cùng nhau. Anh không tin trong lòng em không có anh."
"Anh không muốn lại phải hối hận, nhưng tại sao em lại không muốn chúng ta giống như của trước kia nữa vậy, chúng ta vẫn có thể tiếp tục ở bên nhau kia mà."
0 phút 56 giây.
Cuộc gọi vừa kết nối, Phó Thẩm Diên liền bắt đầu nói chuyện không ngừng.
Trần Cận Châu hôn tôi một cách cuồng nhiệt, dùng tay xoa xoa dái tai tôi.
Phó Thẩm Diên ở đầu bên kia điện thoại, khẩn trương nói: "Tô Tô, em đang làm gì vậy?"
Trần Cận Châu không kiên nhẫn nhấc điện thoại lên: "Anh không làm gì cả, chỉ là muốn dành thời gian cho em thôi."
Nói xong anh cúp máy.
Đại khái vì bị đả kích nên Phó Thẩm Diên không gọi lại nữa.
Nhìn Trần Cận Châu vẻ mặt vui vẻ, tôi dường như ý thức được một điều, một người đàn ông trưởng thành như anh mà lại có mặt trẻ con thế này?
Ngày hôm sau tôi đến công ty, vừa đậu xe xong, Trần Cận Châu còn đang mở cửa cho tôi. Đột nhiên một người đàn ông mặc đồ đen đeo mặt nạ từ trong bóng tối chạy ra đổ chất lỏng gì đó lên người chúng tôi.
Cũng may, Trần Cận Châu nhanh tay tinh mắt, nhanh như cắt kéo tôi đi, né được thứ chất lỏng kia dội xuống.
Chúng tôi ngay lập tức liên hệ với lực lượng an ninh để bắt giữ người này nhưng tiếc là không bắt được anh ta.
Trần Cận Châu đoán những người này đều vì anh mà đến.
Anh mới trở lại Bắc Kinh chưa đầy một năm, vậy mà đã sờ đến miếng bánh ngọt của rất nhiều người, cư nhiên cũng sẽ kéo theo vô số kẻ gây thù.
Nhưng tôi lại không nghĩ thế. Dù anh có gây thù với người khác thì cũng chỉ là có khả năng sờ gáy các vị lãnh đạo. Họ để anh cướp được, đương nhiên cũng sẽ không vì tự ái mà làm ra chiêu trò vặt vãnh trẻ con này
Quả nhiên giác quan thứ sáu của tôi đã đúng, trong lúc tôi đang đi mua sắm, lại xuất hiện hai cô gái trẻ cố tình xịt một bình chất lỏng màu đỏ vào cái váy trắng tinh khôi của tôi.
Xong việc thì bỏ chạy, tôi túm lại được một người, có người qua đường tốt bụng trông thấy còn giúp tôi gọi điện báo cảnh sát.
Trên đường đến đồn công an, cô gái đó liên tục chửi bới tôi:
"Con khốn, chính cô đã hủy hoại cuộc sống hôn nhân của người tôi hâm mộ, đáng ra một nữ họa sĩ hoàn hảo như vậy phải sống một cuộc sống viên mãn, đều tại cô hết!"
"Họ khó khăn lắm mới gặp lại nhau, nhưng cô lại muốn một chân đạp hai thuyền, câu được chiếc này còn muốn câu cả chiếc kia!"
"Bộ truyện tranh chúng tôi theo dõi thậm chí còn ngừng xuất bản, Tần Ngũ còn phải chịu cái kết thảm nữa! Tất cả là lỗi của cô!"
Tôi thoáng bối rối, biết được nhân vật chính trong truyện tranh đó Trần Cận Châu là Phó Thẩm Diên, còn Tần Ngũ là Giang Dao.
Tôi tìm kiếm trên mạng bộ truyện tranh mà cô ấy nói, có rất nhiều fan, ở phần bình luận ai cũng mắng nhân vật phụ Tần Ngũ.
Phần giới thiệu nói Tần Ngũ là người mạnh mẽ, vui vẻ nhưng cuộc sống khó khăn, cô yêu Trần Cận Châu nhưng buộc phải chia tay. Sau đó thì ra nước ngoài chăm chỉ học tập, còn trở thành một phiên bản tốt hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/bach-nguyet-quang/phan-8.html.]
Khi gặp lại nhau lần nữa, bên cạnh Trần Cận Châu đã có người thay thế, nhưng trong lòng Trần Cận Châu vẫn còn rất yêu cô ấy. Sự xuất hiện của kẻ thứ ba liên tục phá hoại cuộc sống của cô ấy, còn khiến Tần Ngũ bị Trần Cận Châu hiểu lầm, tra tấn đến chec.
Trong chương mới nhất, Giang Dao tuyên bố cuốn truyện tranh sẽ bị ngừng cập nhật vô thời hạn kèm dòng cảnh báo, viết: "Chuyển thể từ một câu chuyện có thật".
Tôi tức giận đến mức bật cười.
"Mọi người đều thích được người khác chú ý. Nhưng có một số thứ, đặc biệt là những thứ trên mạng, nó chính là con d ao hai lưỡi, bất dưng lúc nào cũng có thể g.i.ế.c người." Tôi nói với cô ấy.
Đợi đến khi tôi đi rồi, những kẻ chuyên đi chụp mũ người khác đó sẽ dạy cô ta cách làm người.
Lần đầu tiên tôi chủ động liên lạc với Phó Thẩm Diên, gửi cho anh ta ảnh chụp màn hình mà Giang Dao thông báo cho fan.
[Anh Phó, tôi không biết anh và vị hôn thê của anh hòa hợp với nhau như thế nào, nhưng nếu cuộc sống của tôi tiếp tục bị ảnh hưởng thế này, tôi sẽ không để yên đâu. Nếu anh Phó từ bi, xin đừng để vợ sắp cưới của anh làm mấy việc ngu xuẩn thế này nữa.]
Tôi phải đi thay một bộ váy mới, sau đó qua siêu thị mua một ít trái cây và bánh mì. Lúc về đến nhà, xe của Phó Thẩm Diên đã đỗ sẵn ở tầng dưới.
Nhìn thấy tôi, anh ta mở cửa ghế sau, túm tóc Giang Dao lôi đến trước mặt tôi.
Giang Dao nhìn thấy tôi, vội vàng xin lỗi: “Tần Ngũ, tôi xin lỗi.”
"Cô chưa ăn cơm à? Nói to lên, thành thật một chút đi." Phó Thần Yên lạnh lùng nói.
Giang Dao lập tức quỳ xuống nói: "Cô Tần, thực sự xin lỗi!"
Họ đang làm gì đây? Yêu đến mức muốn cùng nhau đồng quy vô tận à?
"Đồ điên."
Tôi chẳng thèm liếc nhìn họ lần nữa, dù sao thì bây giờ trông họ thế này cũng đáng sợ lắm.
Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe :333 (tui có phây búc á :> trùng avt, gõ đúng Cẩm Mộ Mạt Đào là ra nhe)
Tôi bước nhanh rời đi, nhưng Phó Thẩm Diên đã tiến lên hai bước ngăn cản tôi.
"Tần Ngũ, chúng ta nói chuyện được không? Anh đã quyết định rồi, anh không yêu cô ấy."
"Em mới là người anh yêu."
Tôi cảm thấy mệt mỏi khi lại phải nghe những lời này.
"Đừng giả vờ tình cảm nữa. Tôi và anh đều biết rất rõ một điều. Anh chỉ coi tôi như người thay thế, còn tôi cũng chỉ coi anh là thế thân của anh ấy mà thôi."
Tôi chỉ vào Giang Dao, người đang ôm cái bụng to ngồi trên mặt đất.
"Sớm muộn gì đứa con trong bụng vị hôn thê của anh cũng sẽ chào đời. Anh định tiếp tục phát điên thế này đến lúc đấy à?"
"Phó Thẩm Diên, mối quan hệ của chúng ta đã kết thúc ngay cái lúc mà người trong lòng của anh trở về rồi."
Tôi rời đi trong sự im lặng của Phó Thẩm Diên.
Sau khi tôi rời đi, nhìn Phó Thẩm Diên ôm Khương Dao đi, nghe thấy đúng là tiếng xe khởi động, tôi mới thở phào nhẹ nhõm.
Trần Cận Châu ôm tôi từ phía sau: "Ngày mai em có thể chuyển đến chỗ anh."
Tôi gật đầu.
Nhưng, nó vẫn chưa kết thúc.
Cả hai chúng tôi đều nghĩ Phó Thẩm Diên hôm nay đã đủ điên rồi, nhưng chúng tôi không ngờ rằng sẽ còn có những người điên rồ hơn nữa.
Đứa bé trong bụng Giang Dao mới được khoảng bảy tám tháng, anh ấy gửi cho tôi một đoạn video, nói rằng anh ấy đã tìm bác sĩ tư nhân để kích thích chuyển dạ cho cô ta.