Bạn Cùng Bàn Xuyên Đến Luôn Khiêu Khích Tôi - 12
Cập nhật lúc: 2024-07-26 20:48:57
Lượt xem: 95
12
Tôi ước gì mình ném ngay được củ khoai nóng này đi.
'moshi moshi, Clitus đang chạy deadline xin nghe'
Nếu Trần Mẫn Mẫn đã vội vàng đi tìm c.h.ế.t như vậy, vậy đừng trách không nói nguyên tắc.
Đời trước, sau khi tôi ra sân bay đón hai anh em kia, dẫn bọn họ đến nhà hàng ăn cơm, vừa khéo đụng phải Hứa Vân.
Anh ta khó chịu hỏi tôi: “Em ăn cơm với thằng khác sao không nói cho anh biết?”
Nhân lúc hai anh em sinh đôi thai không chú ý, anh ta kéo tôi đến lối thoát hiểm tối mù.
Xoa bóp da thịt tôu, hỏi có phải tôi muốn phản bội anh ta.
Tôi sợ, chỉ có thể xin tha.
Nhưng cảnh này lại bị hai anh em kia đi tìm tôi nhìn thấy.
Sau lại, tất cả đều không thể vãn hồi……
Tôi không đành lòng nhớ lại, ép linh hồn đang run rẩy trong mình bình tĩnh lại.
Tôi muốn biết, sau khi cốt truyện bị bóp méo nhiều như vậy, Trần Mẫn Mẫn còn có thể giống như tôi ngày đó, xui xẻo bị Hứa Vân phá tr.inh không.
Bởi vậy, lúc chạng vạng khi cô ta ra sân bay, tôi lại một lần nữa thấp thỏm siết chặt điện thoại.
Trái tim bất an như nhảy lên tận cuống họng.
Sau khi Phương Vũ xuống máy bay đã nhắn tin cho tôi trước, hỏi tôi: “Em gái ới, em tới rồi đúng không? Chắc chắn lần này anh sẽ tìm thấy em trước anh trai anh.”
Tôi không rep, chỉ lẳng lặng chờ đợi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/ban-cung-ban-xuyen-den-luon-khieu-khich-toi/12.html.]
Hơn mười phút sau, quả nhiên điện thoại lại báo tin nhắn mới.
“Em gái ơi, sao em lại để người khác đến đón bọn anh!”
Tôi vẫn không rep, chỉ là trái tim thấp thỏm đập càng lúc càng nhanh.
—— Nếu khiến hai anh em này hắc hóa, vậy tôi mất nhiều hơn được.
Nhưng mà thời gian từng giây từng phút trôi qua, sau một lúc lâu, Phương Vũ lại gửi tin nhắn mới.
Lúc này, anh ta nói: “Bạn em nhiệt tình lắm, ha ha ha.”
Từ đó trở đi, không còn động tĩnh.
Mà khung chat của Phương Hoàn và tôi vẫn dừng lại ở tin nhắn trước khi lên máy bay.
Tôi không biết Trần Mẫn Mẫn dùng biện pháp gì, tóm lại, suốt một buổi tối, mặc kệ là Phương Hoàn hay là Phương Vũ, đều không nhắn thêm cho tôi tin nào.
Trần Mẫn Mẫn còn mỹ mãn đăng tus.
Trên tấm ảnh chụp là cảnh cô ta trái phải ôm cánh tay Phương Hoàn, Phương Vũ, thân mật dựa vào vai Phương Vũ.
Dòng tus là: “Gấp đôi anh đẹp trai, gấp đôi niềm vui!”
Phía dưới, một đống bạn bè nhấn like, hỏi tại sao cô ta luôn có trai đẹp vờn quanh.
Trần Mẫn Mẫn rep: “Ha ha, tớ cũng không biết, có lẽ là do may mắn á.”
Tôi im lặng nhìn chằm chằm dòng chữ này, bỗng nhiên nhớ ra đời trước hình như cũng là người bạn này, cũng là cùng thời gian này, hỏi tôi câu hỏi này.
Tim tôi đập như nổi trống, cho đến bây giờ tôi mới chắc chắn, kế hoạch của tôi là hữu dụng.
Tôi có thể chạy thoát khỏi cái vận mệnh đảo điên này rồi!