BẠN THÂN TRI KỶ - Chương 2
Cập nhật lúc: 2024-08-17 16:56:44
Lượt xem: 2,213
Vốn dĩ Triệu Phù bị hành động đột ngột của tôi làm sợ hết hồn, sau khi nhận được ánh mắt của tôi thì liếc lại một cái.
Phó Dong im lặng không cười nhìn tôi, tôi giữ nụ cười tiêu chuẩn cúi đầu xuống, sau đó bà ta nhìn qua Triệu Phù, người mà bà ta chưa từng nhìn khi bắt đầu nói về chủ đề này.
Nhàn nhạt nói: “Dọn cơm đi.”
Kết thúc chủ đều này cũng là lúc Phó Dong hiểu được vài chuyện.
Vì khu bệnh viện xã chỉ là bệnh viện sơ cứu vết thương ngoài da đơn giản, căn bản không có trang thiết bị y tế kiểm tra chấn thương não.
3.
Trên bàn ăn vẫn tràn đầy khói s.ú.n.g không tiếng động.
Sự tín nhiệm dần dần bị xé toạc ra, Phó Dong vì chứng mình suy đoán của mình, bà ta đã lôi tất cả những chuyện mượn cớ trước kia của Triệu Phù để dò hỏi một thể.
VÍ dụ như, tháng trước tôi vừa mới “rửa dạ dày” vì ăn đồ cay mà tôi lại không ăn được cay, tôi và Triệu Phù đi “du lịch” ở Đại Lý mà tôi lại không biết Đại Lý ở đâu…
Đủ loại kẽ hở lộ ra, Triệu Phù liên tục kéo kéo tôi ở dưới bàn, ám chỉ tôi bớt nói lại, nhưng tôi giả bộ không hiểu và ra sức thổi phồng kiến thức của mình.
Đúng lúc này, Triệu Lập Hoa cũng về nhà, bàn ăn lập tức khôi phục lại không khí yên bình.
Nhưng sau đó âm thanh nôn mửa của Triệu Phù đã phá vỡ sự yên bình này.
Chưa ăn được mấy miếng, đột nhiên Triệu Phù che miệng vội vàng chạy vào nhà vệ sinh nôn ọe.
Không ngờ lúc này Triệu Phù đã mang thai.
Lúc này ở kiếp trước, tôi đang giúp cô ta ứng phó, cô ta căn bản về nhà mà không bị làm sao, phải một thời gian sau mới phát hiện ra.
Kiếp này, trời xui đất khiến, chuyện này lại xảy ra trước dự kiến…
Tôi phải đốt thêm một ngọn đuốc!
(Đứa nào ăn cắp truyện của bà dà này thì xứng bị ẻ chảy suốt đời he)
Tôi vội vàng chạy vào nhà vệ sinh, vỗ lưng giúp cô ta: “Phù Phù, cậu sao vậy để tớ dẫn cậu đến bệnh viện kiểm tra một chút.”
Triệu Phù cố nén sự chán ghét, che miệng nói: “Không sao không sao, tớ bị trúng thực thôi, uống thuốc là được rồi.”
“Sao mà được, vẫn nên đến bệnh viện kiểm tra một chút, tớ biết một bác sĩ rất giỏi…”
Triệu Phù hất tay tôi ra, hét lên: “Tớ nói không đi rồi, cậu nghe không hiểu sao?” Rồi lại bám vào bồn nôn ọe tiếp.
Mặc dù Phó Dong cũng quan tâm đến sức khỏe của Triệu Phù, nhưng thấy cô ta kháng cự đến bệnh viện mãnh liệt thì bắt đầu nghi ngờ.
Sau khi ăn xong, lúc tôi ra đến ngoài cửa thì liên tục nói: “Phù Phù không đến nhà cháu chăm sóc cháu được ạ? Đầu cháu mà không được cậu ấy chăm sóc thì không biết khi nào mới khỏi.”
Triệu Phù cũng nắm c.h.ặ.t t.a.y áo tôi: “Đúng vậy đúng vậy, mẹ cho con đi đi.”
“Thanh Thanh, nhà cháu cũng để lại cho cháu không ít tài sản, đủ để thuê một người chăm sóc chuyên nghiệp về, không thiếu một Tiểu Phù chăm sóc.”
“Hơn nữa, hôm nay cháu thấy Tiểu Phù cũng không thoải mái, hai bác định đưa Tiểu Phù đến bệnh viện kiểm tra một chút.”
Vừa dứt lời, Triệu Phù lập tức lớn tiếng phản kháng: “Con không đi! Con không có bệnh gì hết!”
Phó Dong mỉm cười với tôi nói gặp lại sau rồi quay đầu nói với Triệu Phù đang kích động lo lắng: “Mẹ không thể thuận theo con được.”
Mặc dù Triệu Phù liên tục la hét ồn ào không đi, nhưng bị hai người cưỡng ép kéo đi, cuối cùng vẫn bị ném lên xe chở đến bệnh viện gần nhất.
Nhìn chiếc xe đang đi đến bệnh viện, tôi bước ra từ góc tối, kịch hay bắt đầu rồi, sao nhận vật chính lại không xuất hiện đủ được chứ?
Lần này để tớ cứu con của cậu nhé.
Dựa theo ký ức, tôi đi đến nơi mà Phương Thắng thường xuyên lui đến.
Phố xá vừa mới tan cuộc, dưới ánh đèn xuất hiện một cái bóng đen.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/ban-than-tri-ky/chuong-2.html.]
Là Phương Thắng.
Chịu đựng từng tế bào âm ỷ đau đớn trên cơ thể, tâm trạng gào thét và nỗi sợ hãi vô danh ào ạt ùa đến… Tôi vò rối tóc, kéo quần áo, cố tạo ra bộ dạng xộc xệch lộn xộn hốt hoảng chạy về phía cái bóng đen đó.
Tôi và Phương Thắng đã chạm mặt mấy lần, đều do Triệu Phù hẹn, nhưng hắn có thái độ không tốt với tôi, luôn cho rằng người có tiền như tôi thì rất biết giả bộ, trong lòng hắn luôn xem thường những người như vậy.
Tôi há miệng thở hổn hển: “Phương Thắng, không xong rồi, Phù Phù biết chắc chắn anh ở gần đây nên bảo tôi chạy đến thông báo cho anh.”
“Phù Phù cậu ấy… Có phải mang thai rồi không, vừa nãy lúc cậu ấy ăn cơm thì đã nôn rất nghiêm trọng, bác trai và bác gái nói bây giờ phải đưa cậu ấy đến bệnh viện kiểm tra ngay lập tức.”
Tôi quan sát biểu cảm của Phương Thắng, tiếp tục nói: “Nếu cậu ấy bị họ phát hiện, đứa bé này rất có thể…”
Phương Thắng nắm c.h.ặ.t t.a.y thành quyền, đ.ấ.m mạnh một cái vào đèn đường khiến tay rỉ máu, hắn nhìn chằm chằm vào một chỗ, lạnh lùng nói: “Ai cũng đừng hòng làm tổn thương con của bố mày!”
Dứt lời, hắn liều mạng lái xe phóng đến bệnh viện.
Phương Thắng tức giận như vậy nhưng chưa chắc đã yêu Triệu Phù, trong xương tủy của hắn có chấp niệm sâu đậm với việc nối dõi tông đường nên đặc biệt coi trọng đứa bé này.
Mà Triệu gia lại tuyệt đối không cho phép Triệu Phù có thai trước khi lập gia đình nên không thể sinh đứa bé.
Tôi nhanh chóng lái xe bám theo sau, kịch hay như vậy tôi không thể bỏ qua.
4.
“Con đã bảo con không có bệnh! Không cần đến bệnh viện, hai người không hiểu con nói gì sao?”
Triệu Phù cuồng loạn hét lên: “Con không kiểm tra, con muốn về nhà.”
Triệu Lập hoa đập mạnh xuống bàn: “Gào thét cái gì, đây là bệnh viện, nói nhỏ tiếng cho bố, con không ngại mất mặt nhưng bố thì có đấy.”
Lúc mấy người họ chuẩn bị vào khoa tiêu hóa thì Phó Dong kéo cô ta lại: “Vào phụ khoa xét nghiệm m.á.u với mẹ một lúc.”
“Con không cần vào phụ khoa, con chỉ bị rối loạn tiêu hoá thôi, vào khoa tiêu hóa là được.”
“Không cần hay là không dám, Triệu Phù, con nghĩ mẹ và bố con là đồ ngu sao?”
Cuối cùng Triệu Phù phải lấy m.á.u làm xét nghiệm, ba người ngồi trên ghế ngoài hành lang chờ kết quả.
Ngồi trên ghế, Triệu Phù cắn môi, hốc mắt hồng hồng, trước kia cô ta chưa từng làm bất cứ xét nghiệm gì, nhưng quả thực hai tháng nay bà dì vẫn chưa đến, chẳng lẽ lại mang thai rồi?
Giờ khắc này, trong đầu cô ta đang vội vàng suy nghĩ biện pháp đối phó nhưng đột nhiên bị Triệu Lập Hoa xen ngang.
“Con thành thật khai báo đi, mấy ngày qua rốt cuộc con đã làm gì, với ai?”
“Con ở với bạn thôi, không làm gì cả.”
Triệu Lập Hoa mệt mỏi xoa xoa ấn đường, hỏi vặn lại: “Bạn bè gì? Bố và mẹ con hao tổn rất nhiều tâm huyết lên người con, không phải để con tiếp xúc qua lại với mấy loại người vớ vẩn không đàng hoàng.”
“Nếu trong bụng con thực sự có em bé thì tuyệt đối không thể giữ lại!”
Nghe xong, Triệu Phù lập tức bảo vệ bụng: “Dựa vào cái gì, các người không có quyền làm vậy.”
Thấy cứng rắn không phải là cách, giọng Phó Dong trở nên mềm mỏng, bà ta đổi sang cách nhẹ nhàng khuyên can:
“Tiểu Phù, mẹ và bố con không có nhiều tiền, đều do bố mẹ tích lũy trong nhiều năm qua, sau này bố mẹ vẫn có thể tìm cho con một người đàng hoàng có gia cảnh tốt, đảm bảo cuộc sống của con sẽ ổn định.”
“Bố mẹ luôn quan tâm con nhất, con có chuyện gì thì không được giấu diếm bố mẹ, chuyện trước kia bố mẹ sẽ không nhắc lại, chỉ cần sau này con an phận, không làm gì vượt quá giới hạn thì bố mẹ có thể cho phép, nhưng đứa bé tuyệt đối không thể giữ lại.”
“Cho phép?”
Sự kiềm chế tích tụ lâu dài đã bùng nổ vào thời khắc này.
Triệu Phù nhìn thẳng người mẹ thẩm phán này, người đã phán xử vô số vụ án của cô ta, công bằng chính trực nhưng không hề chứa đựng tình cảm gia đình.
Trong thế giới của cô ta, mọi tai họa to lớn đều bắt đầu từ những sự cố nhỏ nhặt, cho nên để dập tắt chúng từ trong trứng nước, mọi sự cố nhỏ dẫn đến mối họa lớn đều sẽ bị dập nát một cách tàn nhẫn.