Báo Ơn - Chương 9
Cập nhật lúc: 2024-07-16 15:12:23
Lượt xem: 9,121
9
Phó Thời Viễn đã hạn chế tự do của tôi.
Hắn nhốt tôi trong phòng, cắt đứt mọi liên lạc của tôi với thế giới bên ngoài.
Ban ngày sẽ có người mang đến ba bữa ăn mỗi ngày.
Nhưng họ không hề có bất kỳ giao tiếp bằng lời nào với tôi.
Tôi giống như một tù nhân, bị canh chừng nghiêm ngặt.
Ban đêm, Phó Thời Viễn sẽ vào phòng tôi.
Có khi hắn sẽ xử lý công việc bênh cạnh tôi, có khi cùng tôi xem TV.
Tôi không để ý đến hắn, hắn cũng chẳng bận tâm.
Nếu không có những khung cửa sổ sắt bị bịt kín kia, tôi thậm chí còn có cảm giác như đang trở về thời thơ ấu.
Lúc đó, hắn còn rất thích bám đuôi tôi, mắt long lanh trò chuyện với tôi.
Hắn nói tôi là cô gái xinh đẹp nhất trên thế giới.
Hắn nói lớn lên sẽ cưới tôi.
Sau đó chúng tôi lớn lên, hắn lại quên mất những lời đã nói.
Ngày tháng trôi qua, tôi càng ngày càng tuyệt vọng.
Trong thời gian đó, mẹ Phó có đến thăm tôi một lần, tinh thần tôi lúc ấy đã rất tệ.
Tôi cầu xin bà ấy cứu tôi, nhưng bà lại nói: “Tôi không đồng ý để Thời Viễn cưới cô, nhưng vì nó yêu cô nên tôi cũng không phản đối chuyện hai người qua lại. Đinh Ninh, tôi đã mất một đứa con vì bố cô, tôi không muốn mất thêm đứa nữa.”
Nói cách khác, là để tôi tiếp tục ở lại đây, ở bên cạnh Phó Thời Viễn.
Tối đó, Phó Thời Viễn như thường lệ ngồi trong phòng tôi.
Bất ngờ điện thoại reo lên, giọng nói ở đầu dây bên kia rõ rệt một cách khác thường trong không gian yên tĩnh.
“Thời Viễn, bố hỏi chúng ta về tình hình chuẩn bị cho lễ đính hôn.”
Đó là giọng của Kỳ Ty.
Phó Thời Viễn mím môi, đứng lên đi ra ngoài.
Khi hắn quay lại, tôi hỏi: “Phó Thời Viễn, anh định giải thích với Kỳ Ty thế nào về sự hiện diện của tôi?”
“Chuyện của chúng ta không liên quan đến cô ấy.”
“Tôi không tin bất kỳ người vợ nào sẽ chấp nhận chồng mình có mối quan hệ với người phụ nữ khác.”
Nghe vậy, Phó Thời Viễn bật cười.
Tháng Năm Đổi Dời
Hắn bước đến, véo má tôi: “Không muốn tôi kết hôn?”
Nói rồi hắn cúi xuống, hôn lên môi tôi, một lúc lâu sau mới buông tôi ra: “Yên tâm, tôi và Kỳ Ty chỉ là hôn nhân thương mại, không có tình cảm. Sau khi kết hôn, tôi vẫn sẽ tiếp tục sống ở nhà họ Phó, em cũng sẽ tiếp tục ở bên cạnh tôi.”
“Tôi không muốn ở bên cạnh anh.”
Phó Thời Viễn sa sầm mặt: “Đừng có mơ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/bao-on/chuong-9.html.]
Khoảnh khắc đó tôi cuối cùng cũng hiểu ra.
Tại sao Phó Thời Viễn từ đầu đến cuối đều không đề cập đến Kỳ Ty với tôi.
Tại sao sau ngần ấy năm, dù Phó Thời Viễn có tỏ ra chán ghét tôi đến đâu, hắn cũng không buông tay để tôi rời đi.
Bởi vì hắn đã mắc bệnh từ lâu.
Hắn không thể chấp nhận được việc mình yêu tôi, nhưng cũng không thể từ bỏ tình cảm dành cho tôi.
Hắn nói với tôi: “Tôi không thể cho em hôn nhân, nhưng cho phép em tiếp tục thích tôi, đây là sự nhượng bộ lớn nhất mà tôi có thể làm.”
Ngày Phó Thời Viễn đính hôn, trước khi đi, hắn đến phòng tôi như mọi khi.
Hắn mặc bộ vest đắt tiền, trông rất điển trai và phong độ.
Hắn nói: “Ngoan, đợi tôi về.”
Ban ngày, mọi người trong nhà họ Phó đều đến dự lễ, chỉ có một dì giúp việc ở nhà nấu ăn cho tôi.
Đây là thời cơ tốt nhất để tôi làm điều gì đó.
Xung quanh cửa sổ bị hàn kín bằng lưới thép.
Tôi tìm thấy một chiếc bật lửa trong tủ.
Trong tay cầm một tờ giấy, chỉ cần tôi châm lửa đốt tờ giấy và ném nó lên ga trải giường.
Chẳng mấy chốc tôi sẽ có thể kết thúc cơn ác mộng này.
Nghĩ đến đây tôi hơi xúc động.
Từ khi sinh ra, tôi đã phải sống nhờ vả người khác.
Sau khi bố tôi qua đời, mẹ tôi cứ quanh quẩn bên nhà họ Phó, không hề quan tâm đến tôi.
Về sau, mẹ tôi cũng qua đời.
Lời trăng trối của bà là để tôi tiếp tục báo ơn.
Thật là nực cười.
Ngọn lửa nhanh chóng bùng lên.
Tôi ngồi trước bàn học, nhìn ra sân sau của nhà họ Phó qua lưới thép.
Có một cây lê ở đó, là cây mà tôi và Phó Thời Viễn đã cùng nhau trồng khi còn nhỏ.
Cành lá xum xuê, cao bằng hai tầng lầu.
Không biết ai đã từng nói, lê đồng âm với ly biệt, trồng trong sân không may mắn.
Trước đây tôi không tin.
Bây giờ tôi cuối cùng cũng tin rồi.
Khi ngọn lửa bốc lên dữ dội, tôi đột nhiên nghe thấy tiếng cưa điện chói tai.
Sau đó, có một người trèo lên từ vị trí cửa sổ tầng hai.
Anh mặc một bộ đồ thể thao màu đen, trong tay cầm một chiếc cưa điện một cách khoa trương, đưa tay về phía tôi: “Anh đến đón em rồi, công chúa của anh.”