Báo Ơn - Chương 10
Cập nhật lúc: 2024-07-16 15:12:58
Lượt xem: 8,624
10
Quý Duật đến rồi.
Anh dẫn tôi nhảy từ trên cửa sổ xuống.
Phòng tôi đã bốc khói đen mù mịt lan ra bên ngoài.
Có hàng xóm gần đó phát hiện, bắt đầu gọi điện báo cảnh sát.
Tôi có quá nhiều điều muốn hỏi Quý Duật.
Ví dụ như làm thế nào anh biết tôi đang ở nhà họ Phó, làm sao anh có thể vượt qua bảo vệ để vào khu biệt thự, và bằng cách nào anh mở được mật mã cửa sân.
Tuy nhiên, khi anh dắt tôi đi một cách quen thuộc đến một cái...lỗ chó ở sân khác, tôi đã hoàn toàn rối bời.
“Anh chui vào từ đây à?”
“Nếu không thì sao, còn đường nào tốt hơn không?”
Quý Duật chẳng hề bận tâm, hỏi tôi: “Em trước hay anh trước?”
Tôi nhìn chằm chằm vào cái lỗ chỉ có thể bò vào, lông mày giật giật: “Em trước đi.”
Suy cho cùng thì tôi khá nóng lòng muốn rời khỏi nhà họ Phó.
Thực ra tính kỹ lại, thời gian tôi bị nhốt trong phòng không lâu.
14 ngày, một chu kỳ cách ly.
Song khi ra ngoài, như thể đã trôi qua một thế kỷ.
Tôi nhoài người trên cửa sổ xe nhìn ra ngoài, cảm xúc rất phức tạp.
Quý Duật nhìn tôi: “Lửa trong phòng là do em phóng hỏa?”
Tôi không phủ nhận.
Quý Duật im lặng hồi lâu mới lên tiếng: “Không phải đã hứa tối nay sẽ kể chuyện cười cho anh nghe sao, lời hứa còn chưa thực hiện mà sao em đã dám.”
Lúc này tôi đột nhiên nghĩ đến câu hỏi trước đó.
Quý Duật khăng khăng đòi nghe tôi kể chuyện cười;
Biết tôi nợ ân tình nhà họ Phó;
Thậm chí còn biết rõ cái lỗ chó của nhà họ Phó.
Hình ảnh anh cầm cưa điện xuất hiện trên bệ cửa sổ bất chợt hiện lên trong đầu, và chồng chéo với hình ảnh của một thiếu niên u ám mười mấy năm trước.
Tôi nhớ đến lời Quý Duật đã nói trước đó, ngạc nhiên nói: “Quý Duật, chúng ta từng gặp nhau rồi, đúng không?”
Tôi lại hỏi câu đó, nhưng lần này tôi dùng câu khẳng định.
“Nhớ ra rồi à?”
Nhớ ra rồi.
Nhưng tôi không thể tin được.
Cậu thiếu niên nhặt rác mưu sinh năm nào giờ đây đã trở thành người như thế này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/bao-on/chuong-10.html.]
Quý Duật cười: “Anh đã nói sẽ giúp em trả ân tình, đưa em ra khỏi nhà họ Phó. Ạnh chưa bao giờ quên, công chúa của anh.”
Tôi và Quý Duật gặp nhau khi học cấp hai.
Tháng Năm Đổi Dời
Đó là lúc Phó Thời Viễn đột nhiên “thay đổi tính cách”, dẫn đầu cả lớp cô lập tôi.
Các nam sinh trong lớp ném cặp sách của tôi xuống bùn, rồi xé nát sách vở của tôi.
Các nữ sinh thì kéo bè phái chửi rủa tôi, khóa cửa nhà vệ sinh không cho tôi ra ngoài.
Tuy nhiên, mỗi khi tôi căm ghét Phó Thời Viễn đến tận xương tủy thì hắn lại xuất hiện đúng lúc cho tôi một quả táo tàu ngon ngọt.
Lặp đi lặp lại.
Chỉ có một lần ngoại lệ.
Hôm đó tôi trực nhật về muộn, sau khi giặt xong cây lau nhà thì phát hiện mình đã bị ai đó cố ý khóa trái nhốt trong phòng chứa đồ.
Tôi nghĩ Phó Thời Viễn sẽ như mọi khi, đến nửa đêm sẽ cứu tôi ra.
Nhưng đợi đến nửa đêm vẫn không có ai đến.
Đêm đen như mực, gió lạnh rít gào.
Tôi sợ hãi.
Ngay lúc đó, Quý Duật xuất hiện.
Tôi cầu xin anh cứu tôi.
Quý Duật cũng như hôm nay, không biết từ đâu lấy ra một chiếc cưa điện, trực tiếp cưa mở cửa sắt bị khóa.
Sau này tôi mới biết, anh không phải là học sinh của trường chúng tôi.
Anh là...một thiếu niên lang thang nhân lúc trời tối trèo tường vào trường để trộm giấy vụn.
Quý Duật rất nghèo, mặt mũi lúc nào cũng bẩn thỉu, hình như tôi chưa bao giờ nhìn rõ mặt anh.
Nhưng tôi rất thích anh, vì anh là người bạn duy nhất của tôi.
Tôi sẽ lén lấy những thứ mà nhà họ Phó không cần đưa cho anh, để anh bán lấy tiền và tâm sự với anh.
Tôi nói với anh, tôi muốn rời khỏi nhà họ Phó.
Tôi nói với anh, tại sao tôi phải trả giá cho những sai lầm mà bố tôi đã gây ra.
Quý Duật rất im lặng, phần lớn thời gian anh đều đóng vai người lắng nghe.
Đôi khi tôi khóc quá nhiều, Quý Duật không biết làm thế nào để an ủi tôi, chỉ có thể ngốc nghếch nói với tôi: “Hay để anh kể cho em nghe một câu chuyện cười nhé.”
Tôi rất dễ cười, anh kể chuyện nào tôi cũng cười.
Nhưng sau đó Quý Duật bị Phó Thời Viễn phát hiện.
Hắn chặn Quý Duật trong sân, chế giễu và bắt anh chui qua lỗ chó để ra ngoài.
Quý Duật nói với tôi: “Rồi sẽ có một ngày, anh sẽ đưa em ra ngoài một cách đàng hoàng.”
Tôi chỉ nghĩ đó là lời nói đùa, không để tâm.
Nhưng thời gian trôi qua, Quý Duật lại quay về.
Mang theo hai mươi triệu, giúp tôi trả ơn nuôi dưỡng, giúp tôi đổi lại tự do.