Bạo Quân Phải Lòng Ta - 10
Cập nhật lúc: 2024-09-05 18:21:45
Lượt xem: 289
Đêm xuống. Đàn Nô lại ngồi bên giường khóc. "Hu hu hu, cổ cô nương bị đánh lệch cả rồi, đã một lúc lâu mà cứ động vào là kêu răng rắc. Chúng ta đến Thái y viện xem thử đi." Ta thờ ơ phẩy tay, vẫn nghiêng cổ tiếp tục gặm bánh bao.
“Thái y viện cách tận mấy dặm, vết thương nhỏ này chẳng đáng để đi." Nói rồi, ta lại nhớ đến Tô phi. "À phải rồi, hôm nay còn bánh bao lớn không? Ngươi mau mang mười cái đến cho Tô phi, nói là ta cảm tạ nàng đã lên tiếng giúp ta hôm nay." Đàn Nô ngoan ngoãn gật đầu, tìm một chiếc khăn trắng gói mười cái bánh bao rồi đi ra ngoài. Ta nghiêng đầu thử xoay cổ, một tiếng "rắc" thật to vang lên. Ta nghĩ bụng dù sao cũng không ảnh hưởng gì đến giấc ngủ, cứ để vậy đi. Một đêm ngon giấc, không mộng mị.
Ngày hôm sau tỉnh giấc. Vừa mở mắt, ta đã thấy quý phi ngồi ngay trước giường. Quý phi đưa tay chạm nhẹ vào cổ ta, đôi mắt ánh lên vẻ nghi hoặc. Rồi bà ta lẩm bẩm: "Đánh thế này mà cũng không c.h.ế.t sao?"
"Nương nương, nói về chuyện cô nương này nhập cung thật kỳ lạ. Trước đây trong cung căn bản không có cung nữ nào như vậy, đột nhiên lại xuất hiện ở tẩm cung của vương thượng. Chưa kể đến tính tình của vương thượng, nương nương nhập cung đã nhiều năm, hẳn cũng rõ. Ngài ấy đâu có bao giờ để mắt đến nữ nhân, lại càng không thân cận với ai. Vậy mà lại có một nữ tử như vậy! Không chỉ vừa xuất hiện đã được sủng ái, hoàng thượng còn mang theo nàng ấy cả khi thiết triều! Nương nương không thấy kỳ lạ sao?" Người nói là một bà lão lớn tuổi. Nói thì nói, vừa nói vừa chọc chọc vào đầu ta là có ý gì chứ.
Nếu không phải ta lười nhác chẳng muốn động đậy, nhất định ta phải lấy đầu húc cho nàng một trận. Xứ Ngõa Lạt ta làm gì có kiểu người như thế này, các bà ấy gặp ta chỉ biết nhét bắp ngô cho ta ăn, đâu có như bà, cứ cắm đầu ta mãi. Cắm đến nỗi ta muốn giả vờ ngủ cũng không xong. Chao ôi, ta nhớ bạo quân quá. Ta có dự cảm không lành, hôm nay quý phi lại đánh ta nữa mất thôi.
Hôm nay nghĩ lại những lời bạo quân nói hôm đó, lòng ta thấy khác xưa nhiều lắm. Tên kia tuy có chút tàn bạo, nhưng lời hắn nói quả thật không sai. Từ khi hắn đi, ta chịu bao nhiêu khổ cực, vốn dĩ một ngày ngủ tám canh giờ, nay nhiều nhất cũng chỉ được bốn canh giờ. Ôi, rốt cuộc khi nào bạo quân mới trở về đây!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/bao-quan-phai-long-ta/10.html.]
"Ý của ma ma là, cung nữ này có gì đó quái lạ?"
Bà ta gật đầu thật mạnh, đôi mắt đục ngầu nhìn chằm chằm ta, bỗng khiến ta nhớ tới con hổ trắng trên thảo nguyên. Mỗi lần nó muốn vồ ta, dường như đều là vẻ mặt này.
"Lão nô nghe nói, nước nhỏ có nhiều yêu thuật, cách quyến rũ đàn ông nhiều vô kể, e rằng nữ tử này đã dùng yêu thuật!"
Quý phi lẩm bẩm mấy lần "yêu thuật", rồi một cái tát giáng xuống mặt ta.
"Người đâu, lôi ả ra ngoài, đánh năm mươi gậy!"
Ta: "..."