BÁO THÙ CHO CHÀNG - 5
Cập nhật lúc: 2024-07-13 15:14:32
Lượt xem: 103
“Hắc. Tử.” Nàng cuộn mình ở góc tường phòng củi, đàu bù tóc rối, thì thầm: “Mặt. mặt đen, tím. thối quá."
Sắc mặt đen tím, thân thể bốc mùi. Nàng chắc chắn đã nhìn thấy t.h.i t.h.ể Tấn vương phi sau khi bị đầu độc.
Đột nhiên túm lấy tóc mình: “Không phải ta làm hại! Không phải ta! Ta không muốn bồi mạng cho nàng! Hãy buông tha ta. Buông tha cho ta. Ta là thê tử của ngươi.”
Ta gọi: “A Ngô, lấy Tụ Nguyên Đan lại đây.”
“Cô nương, không thể! "A Ngô vội la lên: “ Chỉ còn một viên, nàng phải giữ lại.”
Ta ngắt lời hắn: “Cho nàng ăn vào, chờ nàng tỉnh táo, ăn no rửa mặt chải tóc gọn gàng, mang đến gặp ta.”
20
Tụ Nguyên Đan là bảo linh dược hiếm thấy trên đời, không chỉ nhất thời mất trí, cho dù đã bước một chân vào Diem Vương phủ, cũng có thể kéo người trở về.
Ta đã sử dụng nó một lần.
Gặp lại ta, Vu phu nhân ánh mắt đã thanh tỉnh.
Nàng thi lễ với ta: “Đa tạ chưởng quỹ đã cứu giúp.”
Ta chỉ hỏi nàng: “Nàng có hận hắn không?"
Dung nhan nàng tái nhợt, trong mắt lại cháy rực lửa.
“Hắn túm tóc ta, áp giải ta, bắt dập đầu với nữ nhân kia. Hắn nói là ta mật báo mới hại c.h.ế.t nàng, muốn ta đền mạng cho nàng, để cho ta ở loạn táng cương tự sinh tự diệt. Ở trong lòng hắn, hắn chưa bao giờ coi ta là thê tử, một khắc cũng không có.”
Nàng gằn từng chữ: “Ta muốn hắn chết.
20
Tụ Nguyên Đan là bảo linh dược hiếm thấy trên đời, không chỉ nhất thời mất trí, cho dù đã bước một chân vào Diêm Vương phủ, cũng có thể kéo người trở về.
Ta đã sử dụng nó một lần.
Gặp lại ta, ánh mắt Vu phu nhân đã thanh tỉnh.
Nàng thi lễ với ta: “Đa tạ chưởng quỹ đã cứu giúp.”
Ta chỉ hỏi nàng: “Nàng có hận hắn không?"
Dung nhan nàng tái nhợt, trong mắt lại cháy rực lửa.
“Hắn túm tóc ta, áp giải ta, bắt ta dập đầu với nữ nhân kia. Hắn nói là do ta mật báo mới hại c.h.ế.t nàng, muốn ta đền mạng cho nàng, để cho ta ở loạn táng cương tự sinh tự diệt. Ở trong lòng hắn, hắn chưa bao giờ coi ta là thê tử, một khắc cũng không có.”
Nàng gằn từng chữ: “Ta muốn hắn chết.
21
Nàng và Vu Thượng thư nhiều năm làm phu thê, sớm chiều ở chung, biết rõ tất cả thói quen hàng ngày của hắn.
Ta bảo A Ngô dựa theo miêu tả của nàng, lẻn vào thư phòng của Vu phủ.
A Ngô mang về cho ta mấy phong thư.
Quả là Vu phu nhân nói không sai, tất cả đều giấu trong ngăn tủ, xem ra đã lâu không động vào.
Ta đem mấy phong thư mở ra đọc.
Người gửi đều là Tấn vương.
Hắn viết:
[Thiên Sách quân được lập, thánh thượng bị Kiều thị mê hoặc, binh quyền nắm trong tay, bổn vương thân là hoàng tộc, nên đoạt lấy, thiết lập hoàng quyền.
Vũ Anh Hầu lấy vụ án muối riêng cắt đứt đôi cánh của ta, lại khinh thường trách nhiệm giám sát quân trên chiến trường của bổn vương, hẳn là bởi vì thế lớn.
Vũ Anh Hầu đã biết chúng ta kết bè kết phái, người này giống phụ thân hắn, là mối đe dọa lớn cho đại sự của chúng ta, nhất định phải diệt trừ.
Nam Vinh Phụng đã có quân tình (tình hình quân sự) trong trận chiến này, binh bộ cần bổ sung vũ khí, thiếu lương thảo, tạm dừng viện quân, phải làm cho Kiều thị có đi không có về.]
Căn phòng yên tĩnh, đọc xong thư, ta ngồi đó đến tận bình minh, nhìn ánh nến trước mặt.
Ngọn nến cháy hết, nước mắt của nó nhỏ ở trong lòng ta, đốt cháy những lỗ thủng.
Những kẻ nội gian cấu kết với địch, tiết lộ quân tình, vũ khí và lương thảo đều không tốt, họ bị bỏ rơi và bất lực trong trận chiến ác liệt.
A Hoài, giây phút cuối cùng, chàng có thấy đau không?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/bao-thu-cho-chang/5.html.]
Người ta nói phu thê đồng tâm, giờ khắc này ta cảm nhận được nỗi đau ăn sâu vào tận xương tuỷ, là cảm giác của chàng khi đó sao?
Trong cơn đau đớn đó, ta bước ra khỏi cửa, đưa tất cả thư cho Vu phu nhân.
Ngày đó, nàng lấy thân phận mệnh phụ triều đình, mang theo những lá thư này, gõ vang trống Đăng Văn treo ngoài cửa cung Xương Đô.
**(Trống Đăng Văn là biểu hiện sự nghiêm minh của công lý)**
22
Ta ngồi ở trước cửa hàng, lắng nghe tiếng trống ngày càng lớn.
Lúc chọn cửa hàng, ta chọn cửa hàng này trong số nhiều cửa hàng chỉ vì nó nằm trên con đường dài cách cửa cung gần nhất.
Ngồi ở chỗ này, ta có thể nhìn thấy cảnh tượng ở cửa cung.
Ta biết, một ngày nào đó, cái trống Đăng Văn kia sẽ vì Kiều gia mà kêu.
Tiếng trống vang lên ngắt quãng, giống như tiếng trống quân đánh trận trên chiến trường.
Trước mắt ta hiện lên cảnh tượng thiên quân vạn mã chạy như bay.
Các tướng sĩ hy sinh trong trận chiến đó ở nơi đó.
Kiều Hoài đã ở đó.
Ta cũng nên ở đó.
23
Chứng cứ vô cùng xác thực, không thể nào cãi lại.
Thánh thượng tức giận, hạ lệnh điều tra rõ vụ án này, tất cả những người có liên quan tuyệt đối sẽ không nhân nhượng.
Vu Thượng thư bị hạ ngục.
Nhưng Tấn vương đã trốn thoát.
24
Ta phái tất cả tử sĩ thủ hạ ngoại trừ A Ngô ra ngoài.
"Sống phải thấy người, c.h.ế.t phải." Ta dừng một lúc lâu: “Không, nhất định phải bắt sống hắn.”
Đêm nay ta uống thuốc xong, chìm nổi trong cơn ác mộng, mũi bỗng ngửi thấy mùi khét nồng nặc.
“Cô nương!”
A Ngô xông vào, dùng áo khoác ướt đẫm bọc lấy ta: “Gặp rắc rối rồi! Đi mau!”
Lửa cháy dữ dội, toàn bộ cửa hàng đều cháy sạch giống như linh đường mà ngày đó ta đổ dầu đốt.
A Ngô quỳ gối trước mặt ta thỉnh tội.
“Đêm qua, cấp dưới báo tin có tung tích của Tấn vương, thuộc hạ thừa dịp ra khỏi thành lục soát. Là thuộc hạ sơ sẩy, trúng kế điệu hổ ly sơn, thuộc hạ đáng tội chết!”
“Không trách ngươi.” Ta lắc đầu: “Hắn có thể điều tra ra ta, nhưng thật ra rết trăm chân c.h.ế.t mà không cứng.”
“Cô nương.” A Ngô nói: “Địch tối ta sáng, Xương Đô không thể ở lại lâu.”
Ta gật đầu.
25
Trước khi rời khỏi Xương Đô, ta trở về từ đường của Kiều thị một lần.
Lần này ta mời Chu bá bá cùng đi.
Lão nhân gia nhìn mấy cái tên quen thuộc trên linh vị trước mắt, cắn răng quay đầu đi chỗ khác.
Ta mang cho người ba nén nhang, người đến thăm bọn họ, bọn họ sẽ vui vẻ.
Chu bá bá nhận lấy hương, tế bái xong, đột nhiên quay đầu hỏi ta: "Cửa hàng xây dựng lại có cần ta phái người hỗ trợ hay không?"
Ta lắc đầu: “Đa tạ Chu bá bá, không mở cửa hàng nữa.”
Người sửng sốt, trong nháy mắt liền kịp phản ứng: “Con muốn đi sao?”
Ta "Vâng" một tiếng: “Đầu sỏ gây nên chuyện còn chạy trốn bên ngoài, con phải tiễn hắn một đoạn đường.”