BÁO THÙ CHO CHÀNG - 6
Cập nhật lúc: 2024-07-13 15:14:42
Lượt xem: 106
“Quá nguy hiểm!”
Chu bá bá nhíu mày: “Triều đình đã phát lệnh truy nã, bốn biển đều đang bắt hắn, sớm muộn gì cũng sẽ bắt được hắn về quy án, con cần gì phải tự mình mạo hiểm?"
Ta hỏi ngược lại: “Nếu hắn chạy trốn tới Văn Khâu thì sao?”
Chu bá bá trầm mặc.
“Chu bá bá, hiện tại Nam Vinh Phụng chính là cọng rơm cứu mạng cuối cùng của hắn, sự tình liên quan đến hai nước, triều đình làm việc rất bất tiện. Nhưng con có thể, cho dù phải dùng bất cứ cách nào, con muốn tự tay kết liễu hắn.”
Lão tướng trầm mặc thật lâu, cuối cùng thở dài: “Cho nên hôm nay con dẫn ta tới nơi này, là muốn cáo biệt. Tang Ca, con sẽ không trở lại, đúng không?”
“Vâng.” Ta cười nói: “Cho nên dẫn người tới nhận từ đường, sau này chuyện từ đường Kiều thị, con mạo mụi không biết xấu hổ nhờ Chu bá bá lo liệu.”
Người nhìn ta chằm chằm, nhìn thật lâu.
Cuối cùng vỗ vỗ bả vai ta.
“Đi thôi. Cả nhà lão Hầu gia đều thương con nhất, họ nhất định cũng không muốn con vì bọn họ mà bị vây khốn, lãng phí cả đời. Sau khi chuyện này kết thúc, đất trời rộng lớn, con có thể đi hưởng thụ, đừng quay lại nữa! Khi nào rảnh rỗi, nhớ viết thư cho ta!"
26
Cho dù đã đầu xuân, thời tiết phương Bắc vẫn lạnh lẽo như cũ.
Ta càng ngày càng sợ lạnh.
Càng đến gần phía bắc, áo khoác càng buộc chặt, lò sưởi càng không thể rời tay.
A Ngô lúc nào cũng trông chừng ta, ban đêm than lửa cũng không thể tắt.
Trước đây không phải như vậy.
Nếu A Hoài biết, không chừng chàng sẽ cười ta càng ngày càng yếu ớt.
Cứ cười đi.
Đã hơn nửa năm kể từ khi ta hạ độc đao của Nam Vinh Phụng, mặc dù chưa truyền ra tin tức tử vong, nhưng chắc chắn hắn sống cũng không tốt lắm.
Ta cũng đoán không sai, Tấn vương chính xác là tới chỗ này để cứu hắn.
Nói là tới cứu hắn nhưng có lẽ là cũng chỉ dựa vào một ít phương thuốc bí truyền trước đây hoàng thất nắm giữ, giúp hắn kéo dài chút hơi tàn, kéo dài tính mạng mà thôi.
Tấn vương bây giờ là chó nhà có tang, rất cần Nam Vinh Phụng còn sống, mới có thể được hắn che chở.
Đáng tiếc, có ta ở đây, hai người bọn họ ai cũng không che chở được ai.
27
Thượng tướng quân Nam Vinh Phụng nằm triền miên trên giường bệnh nhiều ngày, bỗng nhiên thân thể rất tốt.
Để cảm tạ bằng hữu đã gửi linh dược từ xa hàng ngàn dặm, một yến tiệc đặc biệt được tổ chức tại phủ để ăn mừng.
Đêm trước bữa tiệc, ta xé chiếc mặt nạ da người đã đeo trên mặt gần một năm, gương mặt trong gương trắng hơn trước rất nhiều, thoạt nhìn có chút xa lạ.
A Ngô ở ngoài cửa bẩm báo: “Cô nương, nhóm vũ cơ bên kia đã an bài tốt rồi.”
Ta soi gương cẩn thận trang điểm, che đi nước da hơi tái nhợt trên mặt, sau đó tỉ mỉ sao chép những phong cách trang điểm thịnh hành nhất ở Văn Khâu.
Lúc ra cửa, ngay cả khuôn mặt bất động của A Ngô cũng lộ ra vẻ kinh hãi.
Ta nhướng mày: “Biểu tình gì?”
Hắn có chút ngượng ngùng liếc mắt, cúi đầu nói: “Chỉ là nhớ tới lời Hầu gia nói trước kia.
“Gì? "Ta hăng hái: “ A Hoài đã nói gì?”
“Lúc trước có một lần, cô nương ở trong viện múa kiếm, Hầu gia trốn ở một bên nhìn lén. Lần đó thuộc hạ cũng đi theo Hầu gia làm việc, may mắn cùng Hầu gia. nhìn lén.”
Ta cười thành tiếng: “Sau đó thì sao?”
Sau đó Hầu gia không cho thuộc hạ xem nữa. Hắn gãi đầu: “Hầu gia nói. A Tang của ta đẹp hơn ngàn vạn nữ tử trên thế gian, nhưng ta keo kiệt, không muốn cho bất cứ kẻ nào khác xem.”
28
A Hoài, tối nay thiếp phải cho Nam Vinh Phụng xem một chút, chàng đừng giận thiếp.
Quên đi, nhất định chàng sẽ tức giận, đến lúc đó thiếp sẽ dỗ dành chàng.
29
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/bao-thu-cho-chang/6.html.]
Tuy rằng ta có thói quen đi theo đại lão gia cùng nhau múa đao lộng kiếm, nhưng cũng biết nhảy múa.
Lúc mới vào Hầu phủ nghĩa phụ nghĩa mẫu tận sức bồi dưỡng ta thành tiểu thư khuê các, mời lão sư tốt nhất đến dạy ta cầm kỳ thi họa vũ.
Thật hổ thẹn, cầm kỳ thi họa không học được bao nhiêu cả, duy chỉ có nhảy múa, có thể là vì cũng giống như sự kỳ diệu của võ thuật, khiến ta có một chút thích thú.
Thế là ta cũng lên đường.
Vì vậy mặc dù có cả nhóm vũ cơ biểu diễn trong yến tiệc, Nam Vinh Phụng chỉ kéo một mình ta vào trong lòng, ta cũng không hề ngạc nhiên chút nào.
Tay hắn ôm eo ta, cúi người ngửi một hơi thật sâu bên cổ ta, đưa tay muốn kéo khăn che mặt của ta.
Ta đưa một ngón tay lên, dịu dàng ngăn cản đầu ngón tay hắn. Làm ra vẻ thẹn thùng, chôn vào trong lòng hắn.
Trên bàn khách dưới đài, Tấn vương còn đang trêu chọc: “Chúc mừng tướng quân, tối nay lại phải ăn khuya rồi.”
Nam Vinh Phụng cười to, ôm ngang ta, không để ý yến hội còn chưa kết thúc, liền đi vào trong hậu viện.
30
Hắn ném ta lên giường, nghiêng người muốn đè lên.
Ta nhẹ nhàng khéo léo trở mình, giơ chân lên, mũi chân chống lại bả vai hắn, không cho hắn lại gần.
Hắn trêu chọc cầm cổ chân của ta, ngón tay vuốt ve: “Mỹ nhân, nàng tên là gì?"
Ta chỉ chỉ cổ họng mình, lắc đầu.
Hắn nhíu mày, lầm bầm lầu bầu: “Là người câm?”
Hắn kéo cổ chân tôi về phía trước và dùng tay vén tấm mạng che mặt của ta lên.
Sau khi thấy rõ khuôn mặt của ta, mặt mày hắn lại giãn ra, vuốt ve gương mặt của ta, cười nhẹ: “Không sao, không biết nói chuyện nhưng cũng có cảm xúc không nói nên lời, đúng không?”
Ta ngẩng đầu, nhìn hắn đầy dịu dàng và mỉm cười.
Hắn như bị thứ gì đó đốt cháy, mắt hắn sáng lên, cúi xuống hôn lên cổ ta.
“Ta vừa mới muốn nói” Hắn ở bên tai ta cọ xát, thì thào, "Nàng thơm quá.”
Đương nhiên là thơm, bởi vì ta cố ý điều chế cho ngươi.
Khi hắn ngẩng đầu muốn hôn lên mặt ta, toàn thân bỗng nhiên run rẩy kịch liệt.
Ngay sau đó, hắn giống như một con rối bị người ta nắm lấy tứ chi, cứng ngắc ngã lên người ta.
31
Ta đưa tay đẩy hắn ra.
Hắn ngã xuống giường, muốn mở miệng, lại phát hiện ngay cả một tiếng rên rỉ cũng không phát ra được.
Ta một lần nữa chỉ chỉ cổ họng.
Nhưng bây giờ chính hắn là người không biết nói chuyện.
Ánh mắt hắn ngưng lại.
Ta nhìn thấy rõ ràng sự hoài nghi, ngạc nhiên, oán giận và hoảng loạn trong mắt hắn.
"Ngươi nhận ra giọng nói của ta, đúng không?"
Ở trong quân doanh Văn Khâu, ta dùng giọng nói khàn khàn khó nghe này, đi tới đi lui trước mặt hắn.
Ta học theo giọng điệu khi đó, "Tướng quân thứ tội. Đêm nay ta tới lấy mạng ngươi.”
32
Cả người hắn đều run rẩy, gân xanh trên thái dương nổi lên, dường như là dùng toàn sức để nhúc nhích nhưng hoàn toàn thất bại.
Ta đứng dậy đến bên giường, từ trên cao nhìn xuống hắn, lắc đầu:
“Đừng giãy dụa, hương thơm trên người ta, là một vị dược dẫn. Dược dẫn này, sẽ gia tốc độc phát trong cơ thể ngươi.
"Ngươi muốn hỏi độc gì phải không?
"Gần đây ta quan sát ngươi rất kỹ, không thấy ngươi mang theo thanh đao kia, có lẽ ngươi đại khái cũng đoán được, có độc hạ ở trên đao, cho nên vứt bỏ không dùng, phải không?